Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu​

Chương 81 :

Ngày đăng: 19:57 19/04/20


Phó Tạ ở Minh Nguyệt Lâu mở tiệc chiêu đãi đám thống lĩnh cấm quân, mấy

thống lĩnh này nhao nhao mời rượu cấp trên, hắn không tiện từ chối toàn

bộ, liền uống không ít chén, cuối cùng hắn được Phó Tĩnh và Phó An nâng lên ngựa trở về.



Hắn uống rượu có một đặc điểm, vô luận uống bao nhiêu rượu cũng không

lên mặt, nhưng trở nên có chút ngây ngô, cũng không nói chuyện, cũng

không náo, để cho hắn ngủ thì hắn ngủ, không cho ngủ hắn liền ngồi ở

chỗ kia, nhìn thật là bình thường.



Đi vào đại môn, Phó Tĩnh liền hỏi thăm hắn: “Công tử, quay về nội viện hay về thư phòng?”



Phó Tạ lưng thẳng tắp ngồi trên lưng ngựa, mắt phượng ngập nước mặt

không biểu tình: “Về nội viện.” Đầu hắn có chút chóng mặt, muốn Hàn Anh

chiếu cố hắn, muốn ôm Hàn Anh một lát thôi.



Phó Tĩnh đáp “Vâng”, và Phó An cùng một chỗ đỡ Phó Tạ xuống ngựa.



Sau khi xuống ngựa Phó An Phó Tĩnh thấy Phó Tạ toàn thân thoáng dao động, vội vàng tiến lên đỡ, lại bị Phó Tạ hất ra.



Phó Tạ có chút chóng mặt, đứng ở đó ổn định một lát, lúc này mới nhấc chân đi đến nội viện.



Phó An Phó Tĩnh không dám đỡ hắn, liền theo sát hắn đi vào.



Từ ma ma vừa mang theo tiểu nha hoàn ra khỏi nội viện, liền thấy Phó Tạ

mang theo Phó An Phó Tĩnh đi tới, vội vàng nghênh đón hành lễ nói: “Ôi,

cô gia đã trở về!”



Phó Tạ giương mắt nhìn bà: “ma ma, làm sao vậy?”



”Còn không phải cô nương!” Từ ma ma có chút nóng nảy, “Nàng không chịu uống thuốc!”



Phó Tạ “Nha” một tiếng, bước chân liên tục đi lên phía trước: “Ta đi xem.”



Từ ma ma vui vẻ ra mặt theo Phó Tạ đi vào nội viện, vừa đi vừa nói một

bên: “Cô nương sợ nhất cô gia ngài, lần này nàng cũng không có cách nào

thoái thác!” Thật ra trong lòng suy nghĩ: cô gia mấy ngày nay đối với cô nương có chút lãnh đạm, nhân cơ hội này giúp đôi tiểu phu thê này hoà

thuận lại...



Hàn Anh đang cầm sách nằm nghiêng trên giường giống như nhìn không phải

nhìn, chỉ chờ Phó Tạ trở về, nàng muốn làm nũng, để Phó Tạ quan tâm nàng chiếu cố nàng.



Nghe bên ngoài truyền đến tiếng thỉnh an của đám người Sấu Đông với Phó

Tạ, Hàn Anh đắc ý hơn, ném sách qua gối, mở chăn gấm trùm lên người,

nhắm mắt lại giả bộ ngủ.



Phó Tạ đi vào nhà chính, để đám người Tẩy Xuân hầu hạ rửa tay, lúc này mới đi vào phòng ngủ.



Từ ma ma nhìn mấy người Tẩy Xuân khoát tay áo, cùng một chỗ lặng lẽ lui xuống.



Phó Tạ vừa vào phòng ngủ liền cảm thấy một cỗ hương thơm ấm áp, thân thể lập tức thư thái không ít.


Hàn Anh “vâng” một tiếng, lại nói: “Ca ca, chú ý an toàn.”



Sau khi bố trí ổn thoả trên thuyền xong, Hàn Anh chỉ thị Phó Bình an bài gã sai vặt hộ tống nàng, chỉ thị Tẩy Xuân an bài vợ quản sự, bà tử và

tiểu nha hoàn đi theo nàng vào kinh.



Bố trí xong xuôi, nàng còn gọi Sấu Đông đi vào, thấp giọng phân phó nói: “Ngươi nghĩ biện pháp hỏi thăm thân phận người ở khoang lầu ba một

chút.” Lòng hiếu kỳ của nàng rất mạnh, Phó Tạ chỉ nói là gia quyến của

người khác, nàng liền muốn biết rốt cuộc là gia quyến của người nào.



Thuyền rồng của Thừa Dận Đế sau khi xuất phát, thuyền của Hàn Anh cũng

đi theo. Hàn Anh có chút buồn ngủ, liền bảo Nhuận Thu trải giường, nàng ở trong phòng ngủ.



Hàn Anh đang ngủ mơ mơ màng màng, phát hiện có người nằm xuống bên cạnh, nàng vừa mở mắt nhìn, thấy là Phó Tạ, liền yên lòng nhắm mắt lại tiếp

tục ngủ.



Phó Tạ ban đêm còn phải đi thuyền rồng trực đêm, bởi vậy tới đây ngủ bù.



Đến chạng vạng tối, Phó Tạ cùng Hàn Anh dùng cơm tối, thu xếp cho Hàn Anh xong, lại đi lên thuyền rồng canh giữ.



Hàn Anh nhất thời tỉnh ngủ, liền dặn dò Tẩy Xuân ở khoang trong đốt đèn, cầm châm tuyến bắt đầu thêu, mấy ngày nay nàng muốn tự tay làm cho Phó

Tạ một bộ trung đan bạch lăng.



Sấu Đông lặng lẽ đi tới, thấp giọng bẩm báo nói: “Cô nương, ở khoang lầu ba là một vị thiếu phụ chừng hai mươi tuổi, mắt hoa đào cằm nhọn, eo

nhỏ như dương liễu, dáng vẻ rất lẳng lơ. Nô tài lén lút đến hỏi Phó

Tĩnh, Phó Tĩnh lại nói là thiếp thất của bằng hữu cô gia, nhờ cô gia

tiện thể đưa vào kinh.”



Hàn Anh nghe vậy, dừng châm tuyến trong tay lại, trầm ngâm suy nghĩ.



Sấu Đông có chút lo lắng, thấp giọng nói: “Cô nương, không phải là cô gia nuôi dưỡng ngoại thất chứ?”



Hàn Anh nghe vậy không khỏi nở nụ cười: “Đừng nói bậy!”



Nàng mới không tin cái gì gọi là “thiếp thất của bằng hữu “! Nếu là

thiếp thất của bằng hữu, đối phương nhất định sẽ tới đây gặp nữ chủ nhân là nàng đây.



Nhưng Hàn Anh rất nhanh liền để chuyện này xuống.



Bất kể là trực tiếp hỏi Phó Tạ hay dùng biện pháp khác, nàng sớm muộn gì cũng sẽ biết thôi!



Lại qua không bao lâu, đội tàu ngừng lại bến tàu của một toà thành nhỏ,

Thừa Dận Đế nghe nói ở đây có [1], muốn tận mắt nhìn thấy Tường Thụy mở

mang kiến thức!



Hàn Anh vừa may được cổ áo, Phó Bình liền tới khoang ngoài hồi báo: “Bẩm thiếu phu nhân, Vĩnh Thọ trưởng công chúa cầu kiến!”



Hàn Anh: “...” Đã trễ thế này, Vĩnh Thọ trưởng công chúa còn gặp nàng làm gì?



[1] bình Tường Thụy