Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu​

Chương 82 :

Ngày đăng: 19:57 19/04/20


Hàn Anh vừa đứng soi gương tây dương, vừa sửa sang quần áo, đợi tâm

trạng bình tĩnh một chút, lúc này mới nói: “Trưởng công chúa bây giờ

đang ở đâu?”



Phó Bình bên ngoài đáp: “Bẩm thiếu phu nhân, trưởng công chúa còn chưa

tới, nữ quan bên cạnh trưởng công chúa tới đây thông báo người đi ra

nghênh đón.”



Hàn Anh hiểu rõ, Vĩnh Thọ trưởng công chúa đây là muốn nàng ra nghênh đón mà!



Nàng cười cười, dặn dò Phó Bình: “Đợi trưởng công chúa tới đây, ta liền

đi ra nghênh đón.” Trời lạnh như vậy, vạn nhất Vĩnh Thọ trưởng công chúa lại như giống như lần trước ở phủ An quốc công cố ý giày vò nàng,

nàng sẽ không chịu nổi đâu.



Phó Bình đáp “Vâng”, lui xuống.



Hàn Anh khí định thần nhàn dặn dò Tẩy Xuân: “lấy bộ quần áo phu nhân nhị phẩm ra cho ta!”



Lại dặn dò Nhuận Thu: “Chải đầu lại đi, chải tóc triều vân cận hương kế. Mang bộ trang sức ngọc phỉ thúy.” màu sắc chủ yếu của bộ quần áo phu

nhân nhị phẩm là màu đen và màu xanh, phối với đồ trang sức Ngọc Phỉ

Thúy sẽ đẹp hơn.



Thay quần áo xong, Hàn Anh đứng trước gương to, Tẩy Xuân giúp nàng sửa

sang lại quần áo, Nhuận Thu giúp nàng sửa sang lại búi tóc và đồ trang

sức, Sấu Đông và Hoán Hạ thì đứng ở cửa phòng ngoài khoang thuyền, nhìn

động tĩnh bên ngoài.



Chỉnh lý xong xuôi, thấy Phó Bình bên kia còn chưa có tin tức, Hàn Anh

dứt khoát ở ngồi xuống giường gấm, dùng nĩa bạc xiên miếng lê trong dĩa

trái cây từ từ ăn.



Mấy ngày nay Hàn Anh sớm đã nghe ngóng, biết rõ Vĩnh Thọ trưởng công chúa lưu luyến



Phó Tạ, cho tới bây giờ còn đang dây dưa với Phó Tạ. Nàng cảm thấy dựa

theo tính cách bao che khuyết điểm của Thừa Dận Đế, cho dù trưởng công

chúa hại chết con gái của Hoài Ân hầu, vợ cả của võ tướng đương triều từ nhị phẩm là nàng đây, Thừa Dận Đế sợ cũng sẽ che chở Vĩnh Thọ trưởng

công chúa nên nàng không dám khinh thường đâu...



Tẩy Xuân và Nhuận Thu thấy nàng đầy tâm sự, cũng không dám nói tiếng nào, im lặng đứng hầu.



Lại đợi một hồi, bên ngoài cũng không có tin tức, lòng Hàn Anh dần dần

ổn định lại, cầm quyển “truyện lịch sử” Phó Tạ đưa bắt đầu nàng đọc.



Tuy trong lòng có hơi loạn, thế nhưng sau khi đọc được một lát, phát
Phó Tạ nhìn thoáng qua Thừa Dận Đế vui vẻ ra mặt, Tể Tướng Thôi Thành

Trân và Hộ bộ thượng thư Tiễn Thế Trung mỉm cười, đem chuyện này tạm

thời đặt ở trong lòng.



Thừa Dận Đế hào hứng bừng bừng thưởng thức ba đóa liên hoa óng ánh trong suốt giống như bạch ngọc chạm khắc trong bình, huyện lệnh Tiễn Thế Minh ở một bên kích động giới thiệu: “Bệ hạ, cái này cũng không phải vi thần phát hiện. Trương Thiên Sư Triêu Thiên Quan của bổn huyện ban ngày cảm

giác được, ban đêm liền mơ hồ được thiên quan ban thưởng, tiên liên hoa

này...”



Hắn là đường đệ bà con xa của Hộ bộ thượng thư Tiễn Thế Trung thân tín

Tể Tướng Thôi Thành Trân, hôm nay chuyện Tường Thụy này là do Thôi Tể

Tướng tự mình an bài, hắn cũng không thể phá huỷ.



Thôi Thành Trân mỉm cười theo sát Thừa Dận Đế thưởng thức. Thừa Dận Đế

liên tục ảo tưởng sớm ngày phi thăng thiên giới, hắn liền vô cùng hài

lòng, dựa vào việc hiến Tường Thụy đề cử đạo sĩ cho Thừa Dận Đế.



Ban đêm Thừa Dận Đế dẫn đầu quần thần trở về thuyền rồng, trong đội ngũ

nhiều hơn ba người, Trương Thiên Sư Triêu Thiên Quan của Thuận Huyền và

hai Tiểu đồng thanh tú của hắn.



Sau khi trở lại chỗ nghỉ tạm trên thuyền rồng, Phó Tạ dặn dò Phó Tĩnh:“Sai người lẻn vào Thần Sơn của Tháp Khắc Khắc, thu thập mấy cây ngọc

liên hoa, âm thầm đưa đến kinh thành.”



Phó Tĩnh đáp “Vâng”, lặng lẽ truyền lời Phó Tạ ra ngoài.



Sau khi tiến vào Lương Châu, cách Biện Kinh càng ngày càng gần, Thừa Dận Đế đi theo Trương Thiên Sư tìm kiếm con đường phi thăng, không khỏi có

chút nhàm chán.



Ngày hôm đó Thừa Dận Đế đang nhàm chán, thái giám tổng quản Hứa Chiếu Thủy báo lại: “Bệ hạ, Vĩnh Thọ trưởng công chúa cầu kiến!”



Thừa Dận Đế thuận miệng nói: “Tuyên.” Huynh đệ tỷ muội của hắn phần lớn

đều bị Yến Thái hậu và hắn rặc rặc hết rồi, còn sống trên đời không

nhiều, mà duy nhất cùng Yến Thái hậu sinh ra chính là Vĩnh Thọ trưởng

công chúa, hắn tuy thân tình nhạt nhẽo, nhưng đối với bào muội này luôn

thân thiết hơn một ít.



Vĩnh Thọ trưởng công chúa khóc đến đỏ mắt đi đến, bổ nhào qua ôm lấy

chân Thừa Dận Đế khóc rống lên: “Hoàng huynh, thần muội không muốn sống

nữa! Cầu hoàng huynh làm chủ cho thần muội...”



Phó Tạ vừa trở lại trên thuyền mình tắm rửa thay quần áo, còn chưa kịp

dùng cơm đã bị Hứa Chiếu Thủy truyền chỉ tuyên đến thuyền rồng.