Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu​

Chương 83 :

Ngày đăng: 19:57 19/04/20


Phó hoàng hậu cũng ở trên thuyền rồng, nhưng tẩm điện của nàng ở khác

với Thừa Dận Đế, phu thê hai người mặc dù ở chung một thuyền, nhưng bình thường lại không gặp mặt.



Đối với phó hoàng hậu mà nói, nàng tận lực ít cùng Thừa Dận Đế gặp mặt,

một là có thể ít nhìn thấy những trò hề kia của Thừa Dận Đế, hai là cũng có thể giảm bớt bị người khác phát hiện chuyện mạo hiểm mang thai.



Mà đối với Thừa Dận Đế mà nói, hắn không bị hoàng hậu nhìn thấy, cũng

thuận lợi hơn nhiều, về phần nghi ngờ thai nhi trong bụng Phó hoàng hậu, theo kinh nghiệm của hắn mà nói, trong nội cung chuyện Tần phi mang

thai rồi sanh non thật sự là chuyện quá bình thường, hắn thất vọng quá

nhiều lần rồi nên riết thấy cũng không sao



Sau buổi sáng ngày hôm đó Phó hoàng hậu thức dậy, do Sở Nhã và nữ quan

Hàn Nhã đỡ chậm rãi bước trên boong thuyền một lát, đợi trên trán đổ

chút mồ hôi, lúc này mới trở về tẩm điện.



Hứa Chiếu Thủy phụng mệnh Thừa Dận Đế đến tuyên nàng đi qua, Phó hoàng

hậu đang ngồi ngay ngắn trong phòng khách rộng lớn, nghe Trần quý phi

cùng mấy vị sủng phi đang đợi hoàng đế nói chuyện phiếm đùa giỡn.



Nghe Thừa Dận Đế muốn mời Phó hoàng hậu đi qua, Trần quý phi thừa cơ

nhìn hoàng hậu làm nũng nói: “Hoàng hậu nương nương, bệ hạ bất công, chỉ tuyên người qua đi, không cho thiếp đi qua!”



Phó hoàng hậu dịu dàng cười cười, ấm giọng nói: “Các vị muội muội và bổn cung cùng đi vấn an bệ!”



Gần đây hơn mười ngày Thừa Dận Đế hứng thú với việc đi theo Trương Thiên Sư tu tiên cầu đạo, đối với đám sủng phi đi theo tùy giá này cũng có

chút lạnh nhạt, bởi vậy thấy hoàng hậu đồng ý mang các nàng cùng đi,

những sủng phi này dịu dàng cám ơn Phó hoàng hậu, vây quanh Phó hoàng

hậu cùng đi tới tẩm cung của Thừa Dận Đế.



Sở Nhã và Hàn Nhã thấy thế, không để lại dấu vết mà tách rời Trần quý phi, mấy sủng phi và Phó hoàng hậu ra.



Nhất thời đã đến tẩm điện Thừa Dận Đế, thấy Thừa Dận Đế đang nằm trên

ngự tháp, Vĩnh Thọ trưởng công chúa đang mắt hạnh sưng đỏ ngồi ở trên

ghế phía Tây, Phó hoàng hậu và Trần quý phi dẫn đầu mấy sủng phi tiến

lên hành lễ với Thừa Dận Đế.



Thừa Dận Đế vốn bởi vì Vĩnh Thọ trưởng công chúa khóc nửa ngày rất không vui, kết quả hắn vừa thấy đám oanh oanh yến yến này, lập tức mặt mày

hớn hở, dặn dò tổng quản thái giám Hứa Chiếu Thủy: “Chiếu thủy, hoàng

hậu có thai, không thể hành lễ, mau nâng nàng đứng dậy!”



Phó hoàng hậu được Hứa Chiếu Thủy nâng dậy ngồi xuống bên cạnh người Thừa Dận Đế.



Vui vẻ trên mặt Trần quý phi không thay đổi, mang theo nhiều sủng phi

hành lễ với Thừa Dận Đế và Phó hoàng hậu, sau đó dựa theo phẩm cấp nhao

nhao ngồi xuống.


Hàn Anh tự nhiên cười nói, trong lòng dần dần có một biện pháp.



Đội tàu rốt cuộc ngừng lại ở bến tàu Biện Kinh.



Phó Tạ trước tiên thu xếp cho Thừa Dận Đế Phó hoàng hậu ở bên trong đế

liễn, cung tiễn thánh giá xuất phát, rồi mới trở về đón Hàn Anh.



Phó Tạ và Hàn Anh hai vợ chồng hai ngày không gặp mặt rồi, lúc này hiếm

khi gặp nhau, không khỏi nhìn nhau cười cười, song song đứng trên lan

can boong tàu lầu hai, xa xa ngắm nhìn dòng người hối hả người qua lại

trên bến tàu.



Hàn Anh tự nhiên cười nói nhìn Phó Tạ: “Ca ca, có phải Vĩnh Thọ trưởng công chúa nhìn trúng huynh hay không?”



Phó Tạ: “...” Hắn không muốn cho Hàn Anh biết những chuyện phiền lòng này, ai ngờ Hàn Anh cũng biết rồi.



Hắn chăm chú nhìn Hàn Anh, thấp giọng nói: “A Anh, nàngyên tâm.” Hắn chắc chắn sẽ không phản bội A Anh.



Hàn Anh đưa thay sờ sờ môi của hắn, cảm thụ một chút ấm áp và mềm mại,

giảo hoạt cười cười, nói: “Nghe nói Vĩnh Thọ trưởng công chúa thề phải

gả vào Phó gia?”



Phó Tạ “ừ” một tiếng, vươn tay nắm vòng eo mảnh khảnh của hàn Anh, ôm nàng vào lòng.



Hàn Anh giương mắt nhìn thăng trầm vô tận ở bến tàu và Biện Kinh lẫn

trong sương mù trắng xoá, ôn nhu nói: “Đại ca không phải bỏ Lam thị

sao?”



Phó Tạ không khỏi nhìn Hàn Anh.



Hắn đã sớm có ý đó, đang chuẩn bị thương lượng với đại ca, không nghĩ tới Hàn Anh lại có thể nghĩ tới điểm này.



Điều này làm hắn vừa đau lòng, vừa khổ sở, lại vừa thương tiếc: bởi vì

sự bất lực của ta, A Anh của ta không thể không suy tính những chuyện

đấu đá thế này...



Phó Tạ dõi mắt trông về phía xa, nhẹ nhàng nói: “A Anh, chung quy một

ngày...” Chung quy một ngày, ta sẽ để nàng trở thành nữ nhân tôn quý

nhất thiên hạ, không phải chịu đựng những khó chịu này nữa!



Hàn Anh theo hắn giương mắt trông về phía xa, nàng nhìn ra ngàn dặm xa

xôi, nhìn ra sớm muộn gì sẽ tới “Chung quy một ngày “. Đến lúc đó, nàng

và Phó Tạ không còn những thứ hỗn loạn này, yên bình cùng nhau sống hết

quãng đời còn lại.