Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu
Chương 84 :
Ngày đăng: 19:57 19/04/20
Cổng chính Phủ An quốc công hiên ngang mở rộng, Phó Tạ cũng không từ cửa chính tiến vào, mà cỡi ngựa dẫn xe ngựa Hàn Anh đi từ cửa hông vào Quốc Công Phủ.
Bởi vì chỗ ở của Phó Tạ ở Quốc Công Phủ ở phía trước Đông viện, cho nên
sau khi đi vào Quốc Công Phủ, Phó Tạ cỡi ngựa dẫn xe ngựa dọc theo con
đường râm mát ven rừng phong đi qua hướng Bắc, đi thẳng đến quảng trường phía trước chánh đường Quốc Công Phủ mới ngược lại hướng đông, đi thẳng đến Đông Thiên viện của mình mới ngừng lại.
Phó Bình Phó An sớm mang theo đám người Từ ma ma trở về, hiện tại đã
chỉnh đốn Đông Thiên viện không sai biệt lắm, nghe nói công tử và thiếu
phu nhân trở về, cũng ra đón.
Hàn Anh được Phó Tạ đỡ xuống xe ngựa, dắt tay đi vào Đông Thiên viện.
Nàng là lần đầu tiên đến nơi này của Phó Tạ, không khỏi có chút tò mò, nhìn nhìn mấy lần, bước chân cũng có chút chậm chạp.
Phó Tạ chân dài đi rất nhanh, cũng đành phải thích ứng nàng, bất quá hắn lười giới thiệu.
Hắn không chịu giới thiệu, Phó An đúng lúc bổ sung cho sự trầm mặc của
Phó Tạ, cười hì hì tiến lên giới thiệu nói: “Thiếu phu nhân, Đông Thiên
viện trước kia là thư phòng đọc sách của Quốc Công gia, tổng cộng có hai khu, phía trước là Cầm Vận đường, là thư phòng và phòng khách của công tử, nô tài đợi hầu hạ người cũng ở phía trước; hậu viện là Nữ Trinh
viện, hôm nay chỉnh đốn làm phòng ngủ cho người và công tử ; bên trong
là một tiểu hoa viên.”
Hàn Anh tò mò hỏi: “Hậu viện vì sao gọi Nữ Trinh viện?”
Phó An nghịch ngợm cười: “Bởi vì trong viện trồng đủ loại cây thuỷ lạp!” (Hán việt là cây Nữ Trinh)
Hàn Anh nhìn chung quanh Cầm Vận đường: “Nhưng Cầm Vận đường cũng trồng toàn thuỷ lạp mà?”
Trên khuôn mặt tuấn tú Phó Tạ mỉm cười, liếc Hàn Anh: “Trong hậu hoa viên tất cả đều là cây thuỷ lạp!”
Hàn Anh: “...” sao lại đơn điệu như vậy hả!
Phó Tạ tựa như chợt nhớ tới cái gì, nụ cười trên mặt dần dần tiêu tán. Hắn nắm chặt tay Hàn Anh, không nói chuyện.
Hàn Anh cảm nhận được tâm tình hắn biến hóa, liền lặng lẽ dùng đầu ngón tay gãi gãi lòng bàn tay Phó Tạ, bày tỏ an ủi.
Nữ Trinh viện là kết cấu ngoại viện nằm bên ngoài nội viện, ngoại viện
là chỗ ở của nha hoàn bà tử, nội viện là chỗ ở của Hàn Anh và Phó Tạ.
Bọn Phó An đến bên ngoài cửa lớn Nữ Trinh viện liền ngừng lại, ở bên
ngoài đứng hầu. Từ ma ma dẫn Phó Tạ Hàn Anh trực tiếp đi vào nội viện.
Hàn Anh tập trung nhìn, phát hiện trong viện quả thật khắp nơi đều là
cây thuỷ lạp, chỉ có ngoài cửa sổ phòng ngủ chính phòng phía đông đang
nở rộ một lùm hoa Đón Xuân màu vàng nhạt, không khỏi hé miệng nở nụ
cười -- sau khi ở kênh đào ngốc lâu như vậy, có thể nhìn thấy hoa đẹp
như vậy, tâm tình của nàng không tự chủ được liền khá hơn.
Phòng được sắp xếp theo yêu cầu của Hàn Anh, tinh tế nhưng vô cùng thoải mái dễ chịu.
Chính giữa Nhà chính là giường phủ nệm gấm màu ngọc bích, ở phía đông và phía tây chia ra bố trí hai ghế dựa gỗ hoàng hoa lê chạm trổ và hai kỷ
trà[1] dựa vào tường, kỷ trà phía đông của đặt một cái bình lục ngọc
bầu, bên trong trồng hoa thủy tiên xanh biếc; kỷ trà phía tây đặt một
Mà Hàn thị mặt tròn nhỏ nhắn điềm mật, ngọt ngào vui vẻ, mà cơ thể càng
thêm yểu điệu nở nang, vừa nhìn chính là dáng vẻ được ăn no tưới mát...
Thôi phu nhân hít sâu một hơi, tay giấu trong ống tay áo siết chặt, trong lòng ngập tràn suy thù hận.
Trên mặt bà vô cùng hòa ái dễ gần, tiểu phu thê Phó Tạ hành lễ phụ mẫu,
nụ cười hiền lành, ấm giọng nói: “Tam lang, thành thân rồi sẽ là đại
nhân, nhất định phải biết Thiên Địa Quân Thân Sư, không nên tùy hứng.”
Vừa nhìn về phía Hàn Anh, nụ cười lại càng yêu thương: “Hàn thị nếu như
gả đã tới, cần phải hiếu thuận trưởng bối thuận theo trượng phu, sớm
ngày sinh hạ con nối dõi cho Phó thị.”
Hàn Anh đáp “Vâng”, sóng mắt lưu chuyển liếc Phó Tạ, Phó Tạ cũng đang
nhìn nàng, hai người bốn mắt nhìn nhau, cùng nhau nghĩ đến chuyện vấn
vương trước khi xuất môn.
Hàn Anh coi như trấn định, khuôn mặt Phó Tạ lại đỏ lên, im lặng dắt Hàn Anh đi về phía hàng ghế phía tây ngồi xuống.
Tất cả mọi người không nói lời nào, chỉ có kim đồng hồ Tây Dương ở góc tường báo giờ đi đi lại lại “Tạch tạch tạch “.
Nhất thời im lặng.
Phó Tạ lười nói chuyện, ngồi ở chỗ kia ngẩn người.
Hàn Anh cố ý không nói lời nào, híp mắt to cười với Phó Du ở đối diện, tay chọc chọc cành bạch ngọc lan trong bình sứ.
Thôi phu nhân vừa thấy Phó Tạ liền tức giận, thế nhưng Phó Tạ mềm cứng
không ăn lại ra tay ngoan độc, bà đã mấy lần ăn thiệt thòi trong sáng
lẫn ngoài tối của hắn, cho nên thật sự là không muốn phản ứng đến Phó
Tạ.
Phó Du bị Thôi phu nhân áp chế đã quen, ở chỗ mẹ cả vẫn luôn nơm nớp lo sợ, căn bản không dám nói lời nào.
Thưởng thức hoa ngọc lan xong, Hàn Anh lại nhìn phía Phó Tạ, thưởng thức sắc đẹp của Phó Tạ.
Phó Tạ bị Hàn Anh nhìn đến lỗ tai đều đỏ, rũ mắt xuống, lông mi dày dài run nhè nhẹ...
Đến cuối cùng, thấy Phó Tạ và Hàn Anh ở chỗ của bà dương dương tự đắc,
còn biểu lộ tình cảm, Phó phu nhân rốt cuộc nhịn không nỗi nữa, dùng
khăn lau lau khóe môi cười nói: “Hơi trễ rồi, các ngươi đi xuống đi!”
Sau khi Phó Tạ mang theo Hàn Anh và Phó Du rời khỏi, Thôi phu nhân thở hồng hộc, nắm quyền oán hận đập trên nệm gấm một cái.
Tần ma ma thân tín của bà đi tới, dâng cho bà một chén tổ yến, thấp giọng nói: “Phu nhân, ngày mai ra tay được không?”
Thôi phu nhân híp mắt chậm rãi nói: “Mấy ngày nữa đi!”
Dùng thìa quấy quấy tổ yến bên trong chén bích sứ nhỏ, bà thấp giọng nói: “Mấy ngày nay không được bứt dây động rừng.”
Tần má má kính cẩn nói: “Vâng. Nô tài ngày mai liền đi gặp Miêu phu nhân.”