Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu​

Chương 86 :

Ngày đăng: 19:57 19/04/20


Trước khi Hứa Trạc Khê đến, Phó Tạ đang nghị sự với thuộc hạ trong đại sảnh điện Tiền Ti.



Cùng nghị sự với Phó Tạ trong đại sảnh có điện Tiền Ti Phó Đô Chỉ Huy Sứ Trần Hi, Đô Ngu Hầu Tôn Giản, thống lĩnh cấm quân Tùy Đại Nghĩa, Tiêu

Phượng Thiềm cùng với mấy vị quan lại chủ quản thuế ruộng



Tôn Giản nhíu mày nói: “Cái gì mà quốc khố trống rỗng? quân lương của

cấm quân chúng ta không dùng bạc sao, mở kho lương cấp lương thực không

được sao?”



Trần Hi vừa muốn nói chuyện, thấy ngón tay thon dài của Phó Tạ gõ nhẹ trên thư án, liền đem lời sắp nói ra ép xuống.



Phó Tạ nhìn chủ quản thuế ruộng Ti Văn Nhạc: “Tháng hai năm trước giá gạo kinh thành là bao nhiêu?”



Ti Văn Nhạc suy nghĩ một chút, mở sổ ra nhìn nhìn, đứng lên nói: “Bẩm

điện soái, tháng hai năm trước giá gạo kinh thành là một lượng bạc bảy

thạch gạo.”



Trần Hi nói: “Hôm nay đã gần đến tháng ba, thế nhưng hộ bộ còn chưa cấp

quân lương, Tiêu Hạ đến hỏi, Hộ bộ thượng thư Tiễn Thế Trung tuyên bố

quốc khố trống rỗng, không cách nào kịp thời cấp được, còn hỏi Tiêu Hạ

có muốn tạm thời dùng tiền giấy thay thế hay không, đợi quốc khố có bạc thì đổi lại.”



Phó Tạ vẻ mặt chuyên chú lắng nghe Trần Hi trình bày, đợi Trần Hi nói xong, ánh mắt của hắn nhìn Đô Ngu Hầu Tôn Giản.



Mắt phượng Phó Tạ híp lại: “Năm nay thì sao?”



Ti Văn Nhạc lại lật hai cái, rất nhanh liền nói: “Bẩm điện soái, tháng

hai năm nay giá gạo kinh thành là một lượng bạc ba thạch gạo.”



Cả người Phó Tạ thẳng tắp, chậm rãi dựa vào thành ghế, mắt phượng tĩnh mịch đảo mắt nhìn người trong đại sảnh.



Trần Hi giữ im lặng. Hắn tự cảm thấy mình thông minh hơn người, phải

giấu nghề đúng lúc, miễn cho bị Phó Tạ âm hiểm xảo trá xem như chim đầu

đàn đưa ra ngoài.



Tôn Giản chần chờ nói: “Điện soái, chẳng lẽ có người sợ quân lương của

chúng ta phát ra, giá gạo kinh thành đều hạ xuống?” Cấm quân luôn luôn

dùng gạo làm tiền lương, năm trước trú đóng ở kinh thành hai mươi vạn

cấm quân tổng cộng hết một năm quân lương, nếu như đột nhiên vào lúc này cấp xuống dưới, giá gạo kinh thành nhất định sẽ giá hạ đột ngột, những

kẻ trữ hàng đầu cơ tích trữ sợ là phải bồi thường chết mất...



Tùy Đại Nghĩa nhẹ nhàng nói: “Chẳng lẽ là Tiễn Thế Trung...” Hắn nhìn

cao cao to to có chút thô lỗ, trên thực tế lại có nét đẹp nội tâm.



Phó Tạ không nói gì, mắt phượng tĩnh mịch nhìn Trần Hi. Thanh y vệ Hứa

Lập Dương đã sớm điều tra rõ ràng, đương kim Tể Tướng Thôi Thế Trân chỉ
Hàn Anh mỉm cười nói: “Muội muội khen nhầm rồi.”



Tẩy Xuân rất nhanh liền cầm quà tặng tới, Hàn Anh tự mình tặng cho Phó Du và Phó Phong.



Cho Phó Du là một bộ trang sức vàng khảm phỉ thúy, mặc dù khảm phỉ thúy

có hơi ít, chỉ nhỏ bằng móng tay, thế nhưng mỗi món xanh biếc giống như

hồ nước sáng lóng lánh, xinh đẹp dến mức làm cho tim nàng đập nhanh.



Trong lòng Phó Du cảm kích, cố gắng đè nén xuống tâm tình đang chấn động cám ơn Hàn Anh.



Cho Phó Phong chính là một bộ váy bách điệp phượng vĩ Thiên Thủy Bích thêu hoa bạch ngọc lan và một cây trâm hoa bạch ngọc lan.



Phó Phong đầu tiên là vui mừng, tiếp đó lại rất không cao hứng —— nàng

cảm thấy quà tặng Hàn Anh cho Phó Du quý giá hơn—— nhưng trên mặt lại tỏ ra cực kỳ vui mừng, vui mừng khôn xiết vỗ tay, dịu dàng nói: “Thật tốt, cám ơn chị dâu!”



Hàn Anh mỉm cười đứng ngoài quan sát, nghĩ thầm: tiểu cô nương này mới trên dưới mười tuổi, sao biểu lộ khoa trương như vậy?



Phó Du và Phó Phong dùng cơm trưa xong mới rời khỏi.



Sau khi các nàng rời khỏi, Hàn Anh liền dẫn Tẩy Xuân ra hoa viên nhỏ phía sau tản bộ.



Đằng sau hoa viên nhỏ quả thật phù hợp với câu nói kia của Phó Tạ “Trong hậu hoa viên tất cả đều là cây thuỷ lạp”, quả thật phóng tầm mắt nhìn

ra tất cả đều là rừng cây thuỷ lạp cao cao thấp đều đủ cả, cùng với một

con đường gạch xanh dài hẹp trong bụi cây cây thuỷ lạp.



Hàn Anh thấy không có cảnh trí gì để thưởng thức, có chút buồn cười, chậm rãi đi dạo trên con đường nhỏ trong bụi cây.



Đi trong chốc lát, nàng hơi mệt liền ngừng lại, mở miệng hỏi Tẩy Xuân: “Ngươi cảm thấy vị Thất cô nương kia như thế nào?”



Tẩy Xuân suy nghĩ chốc lát nói: “Nô tài cảm thấy Thất cô nương không

giống như người an phận.” Đôi mắt xoay vòng lưu chuyển, đôi mắt luôn dán chặt vào những đồ vật quý giá, sao có thể là người một an phận được?



Hàn Anh Trầm Ngâm một lát, nói: “Một chút nữa ngươi đi dặn dò Sấu Đông, phải đề phòng vị Thất cô nương này!”



Tẩy Xuân đáp “Vâng“.



Hàn Anh liền nghĩ tới Thôi phu nhân vừa chỉ thị Tần Ma Ma đưa tới mười

hai nha hoàn, liền bổ sung một câu: “Còn có mười hai nha hoàn vừa đưa

tới, dứt khoát không cho các nàng tiến vào Nữ Trinh viện!”



Tẩy Xuân ghi tạc chuyện này trong lòng.



Hàn Anh đang muốn lấy dũng khí chạy một vòng, giương mắt liền thấy Sấu

Đông chạy vào tiểu hoa viên: “Cô nương, Hứa công công cầu kiến!”