Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu
Chương 87 :
Ngày đăng: 19:57 19/04/20
Hứa Lập Dương theo Phó Bình và Sấu Đông đi vào hoa viên phía sau Nữ Trinh viện.
Lúc này đang là buổi chiều đầu xuân rất ấm áp, mặt trời chói loá chiếu
lên phiến lá thuỷ lạp xanh nhạt, tràn đầy sức sống mãnh liệt.
Hứa Lập Dương vừa theo Phó Bình Sấu Đông vòng qua rừng cây thuỷ lạp, liền thấy Hàn Anh đứng bên cạnh bụi cây thuỷ lạp.
Hàn Anh cũng nhìn thấy hắn, trên khuôn mặt trong suốt trắng noãn đang
cười rực rỡ bị ánh mặt trời chiếu lên, taycầm khăn nhẹ nhàng vẫy vẫy với hắn, ra hiệu đi hắn qua.
Hứa Lập Dương thấy tình hình như vậy, sương mù trong lòng dần dần tiêu
tán, trên khuôn mặt thanh tú cũng xao động nổi lên một chút ngại ngùng
vui vẻ.
Hàn Anh bước nhẹ nhàng chạy ra đón, đưa tay ngăn cản, ngăn trở Hứa Lập Dương hành lễ: “Lập Dương, có việc gì thế?”
Nàng đi có chút vội, trên trán có mấy hạt mồ hôi óng ánh, lúc này cách
Hứa Lập Dương rất gần, Hứa Lập Dương liền ngửi được từ trên người nàng
truyền tới một mùi thơm ngát thấm vào ruột gan, vội vàng không dấu vết
lui về sau một bước, cười nói: “Bẩm thiếu phu nhân, vải Thiên Thủy Bích
cống phẩm của Vân Châu đã đến rồi, hoàng hậu nương nương mệnh lệnh nô
tài tặng người sáu cuộn.”
Hàn Anh nghe vậy cười híp mắt: “Thật vậy sao? Thật sự rất đa tạ hoàng
hậu nương nương!” Thiên Thủy Bích sản lượng không nhiều, hoàng hậu một
năm đại khái cũng chỉ có mười cuộn, còn cho nàng sáu cuộn, đây thật là
lễ nhẹ tình nghĩa nặng.
Bên má nàng là một đôi lúm đồng tiền nho nhỏ lúc ẩn lúc hiện, giọng nói
nhẹ nhàng: “Lập Dương, ta có cần tiến cung tạ ơn hay không?”
Hứa Lập Dương ôn nhu nói: “Hoàng hậu nương nương dặn dò nói không cần.”
Hàn Anh nhẹ gật đầu, đem việc này ghi tạc trong lòng, chuẩn bị đợi Phó Tạ trở về hỏi lại Phó Tạ.
Hàn Anh và Hứa Lập Dương cùng đi ra hoa viên, Phó Bình, Tẩy Xuân và Sấu Đông theo ở phía sau.
Mới ra khỏi hoa viên, Hàn Anh liền thấy dường như có một thân ảnh màu
xanh lóe lóe bên ngoài Nữ Trinh viện. Nàng lập tức nhìn Phó Bình, giọng
nói trấn tĩnh: “Phó Bình, mau đuổi theo!”
Phó Bình đáp “Vâng” vọt tới, rất nhanh liền bắt được một nha hoàn xa lạ mặc y phục màu xanh.
Hàn Anh tiến lên một bước, đánh giá nha hoàn xa lạ này.
Nha hoàn ngẩng đầu nhìn nhìn Hàn Anh, vẻ mặt kinh hoàng: “Tam... Tam
thiếu phu nhân, nô tài là ở bên ngoài Nữ Trinh viện... nha hoàn Phụng
Tiên hầu hạ Ngoại viện...”
Hàn Anh nhìn Tẩy Xuân.
Tẩy Xuân ra khỏi hàng nói: “Bẩm thiếu phu nhân, đúng là phu nhân vừa ban cho người nha hoàn nhị đẳng Phụng Tiên.”
Hàn Anh lại nhìn Phụng Tiên, nhíu mày nhìn Tẩy Xuân: “Những nha hoàn mới tới này không phải bảo ngươi dạy quy củ sao? Sao Phụng Tiên còn như
vậy? Ngươi và Phó Bình mang theo nàng ta xuống dưới học quy củ đi, buổi
tối ngươi quay về nội viện lĩnh phạt đi!”
Tẩy Xuân rất phối hợp đáp “vâng”, cùng với Phó Bình theo Phụng Tiên đi Tiền viện.
Hàn Anh trước tiên là nói về Thôi phu nhân sắp bị nàng phiền chết rồi, yêu cầu nàng sau này chỉ qua ngay 5 và 25 thôi.
Phó Tạ liếc nàng, thấy nàng rất đắc ý, không khỏi đưa tay sờ lên đầu nàng.
Hàn Anh lại nói đến chuyện sau giờ ngọ Hứa Lập Dương tới đây thông báo
hoàng hậu nương nương ban thưởng, lại nói Thôi phu nhân muốn vào ngày
mùng 3 tháng 3 tổ chức yến hội và chuyện nàng muốn mượn trang viên Kim
Minh trì của Hứa Lập Dương.
Phó Tạ nghe vậy nhíu mi, nghiêng qua liếc Hàn Anh, trong lòng bắt đầu
tính toán, kế sách của hắn phức tạp vô cùng, thông tin trong lời nói của Hàn Anh thúc đẩy hắn nên điều chỉnh một ít
Sau khi Hàn Anh nói xong không nhận được phản ứng của Phó Tạ, liền nhìn
sang, thấy Phó Tạ cầm đũa gắp thức ăn, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.
Nàng biết Phó Tạ có tâm sự, liền không nói thêm nữa, nhìn cháo bách hợp
đậu xanh đường phèn bên trong chén bích sứ không tệ, liền múc cho Phó Tạ thêm một chén nữa, đặt ở trước mặt Phó Tạ.
Dùng xong cơm tối, tất cả kế sách cơ bản của Phó Tạ đã thành hình, trong lòng nhẹ nhõm dị thường, nhớ tới Hàn Anh thích tản bộ, liền ôn nhu dò
hỏi: “Ta tản bộ với nàng nhé?”
Hàn Anh đang ngồi trước bàn trang điểm soi gương, nghe vậy khuôn mặt có
chút đỏ, quay đầu liếc Phó Tạ: “muội không đi, huynh đi đi!”
Phó Tạ: “... Làm sao vậy?”
Mặt Hàn Anh nóng nóng, soi mình qua gương thấy ánh mắt như nước long
lanh và đôi môi đỏ mọng khẽ sưng, sau nửa ngày mới nói: “Cả người đau
quá...”
Phó Tạ lúc này hiểu rõ, khuôn mặt cũng có chút đỏ ửng, không dám nhìn
Hàn Anh nữa, ánh mắt dời qua nhìn tủ đứng hoàng hoa lê cuối giường, nhớ tới Hàn Anh vụng trộm đọc quyển sách kia, hai tư thế hôm nay hắn sử
dụng và kéo dài thời gian chính là kỹ xảo hắn học từ bên trong đó...
Hàn Anh thấy hắn nhìn chằm chằm tủ đứng Hoàng Hoa Lê ngẩn người, bỗng
dưng nhớ tới đồ vật nàng giấu trong hộp, vội vàng đứng dậy nói: “Ca ca,
muội ra ngoài tản bộ với huynh nhé!”
Phó Tạ kinh ngạc nói: “nàng không phải... mệt mỏi sao?”
Hàn Anh cười tươi như hoa: “Không mệt! Đi thôi!”
Sau nửa canh giờ, Phó Tạ cõng Hàn Anh từ phía sau tiểu hoa viên trở về.
Đám người Tẩy Xuân thấy cô nương nằm trên người cô gia bĩu môi ngủ say, không khỏi cười trộm, lặng lẽ lui xuống.
Hai ngày sau, bọn người hầu phủ An quốc công bắt đầu nhiều lần ra vào
Quốc Công Phủ, phát ra vô số thiếp mời trên khắp thành Biện Kinh, mời
bằng hữu thân thích vào ngày mùng ba tháng ba ở Tịnh Viên bên bờ hồ Kim
Minh trì tham gia yến hội.
Bởi vì lần này phủ An quốc công tổ chức yến hội thật sự là quá lớn, cuối cùng ngay cả Vĩnh Thọ trưởng công chúa cũng bị kinh động, phái nữ quan
tới gặp Thôi phu nhân yêu cầu một tấm thiệp.
Mà phủ hoài ân hầu nhà mẹ đẻ của tam thiếu phu nhân Quốc Công Phủ Hàn
thị và cô mẫu Quốc Tử Giám Tống gia, tất nhiên cũng đều nhận được thiếp
mời.