Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu​

Chương 92 :

Ngày đăng: 19:57 19/04/20


Sau khi Phó Tạ đưa Phó Tùng về Tây viện thì mang theo Phó Tĩnh Phó An đi băng qua đại sảnh trở về Đông Thiên viện.



Hàn Anh đang ở Cầm Vận đường xem mọi người sắp xếp lại phòng khách để

tiếp đãi phụ thân cho tốt, nghe nói Phó Tạ trở về, vội vàng mang theo

Nhuận Thu đi ra ngoài đón.



Hôm nay nàng chải búi tóc, trên búi tóc đen nhánh cài trâm hoa sen bạc

khảm lục bảo thạch, lục bảo thạch hình hai hạt giọt nước trên hoa tai

đong đưa, rất là đáng yêu, trên người mặc áo cổ chéo màu xanh nhạt và

váy gấm trắng thêu dàn dây leo xanh biếc, nhìn hết sức hoạt bát, cười

dịu dàng mang theo Nhuận Thu đứng ở dưới cây thuỷ lạp phía trước Cầm Vận đường nghênh đón Phó Tạ.



Phó Tạ đưa lưng về phía trời chiều đi tới.



Hôm nay hắn mặc xuân bào xanh thẫm hơi mỏng, nắng chiều như kéo dài thêm vóc người cao gầy của hắn rất nhiều, trong mắt phượng thâm thúy hàm

chứa vui vẻ, cho thấy tâm tình rất tốt.



Hàn Anh nhẹ nhàng bước nhanh ra ngoài đón, tư thái xinh đẹp quỳ gối hành lễ: “Gặp qua điện soái, thiếp thân thỉnh an điện soái!”



Hành lễ xong, nàng đứng dậy híp mắt nhìn Phó Tạ cười, mày rậm giãn ra,

lông mi dài dưới ánh mặt trời có chút rung rung, bờ môi đỏ tươi oánh

nhuận cong lên một đường cong đẹp mắt.



Phó Tạ nhìn chằm chằm vào môi của nàng, không biết sao nhớ tới chuyện

đêm qua, khuôn mặt không khỏi ửng đỏ —— hắn cũng rất phiền da mặt của

mình quá mỏng —— liền nhấc chân lướt qua Hàn Anh, trong miệng hỏi: “gian phòng chuẩn bị cho nhạc phụ sao rồi? Chỉnh đốn xong chưa?”



Hàn Anh theo Phó Tạ đi vào Đông Sương phòng: “Muội cảm thấy ánh sáng ở

Đông Sương phòng khá hơn một chút, liền thu xếp cho phụ thân ở trong

Đông Sương phòng. Phòng đã thu dọn không sai biệt lắm, tất cả đồ dùng

cũng đổi mới, huynh xem thấy thế nào!”



Phó Tạ nhìn nhìn trong ngoài, cảm thấy rất là thỏa đáng, liền dặn dò Phó Trữ: “Ngươi an bài hai gã sai vặt chăm chỉ hầu hạ Hoài Ân hầu.”



Phó Trữ đáp ứng, rất nhanh liền dẫn hai gã sai vặt đến cho Phó Tạ Hàn Anh nhìn.



Hàn Anh đánh giá một phen, thấy hai gã sai vặt này nhìn lịch sự nhanh nhẹn, liền không nói gì.



An bài tốt chuyện bên này, Phó Tạ mang theo Hàn Anh trở về Nữ Trinh viện.



Hàn Anh đã biết tin tức mẫu thân sinh hạ đệ đệ, vô cùng vui vẻ, đoạn

đường từ Cầm Vận đường quay về Nữ Trinh viện lôi kéo Phó Tạ chít chít

xì xào nói chuyện không ngừng: “... Nghe nói a Đình cùng và muội rất

giống nhau, vậy nhất định rất đáng yêu! Không, là vừa xinh đẹp lại vừa

đáng yêu!”



Lại nói: “Cha muội đã đi gặp tổ mẫu rồi, chắc hẳn Nhị thẩm tam thẩm đã

biết được tin tức tốt, mũi của Nhị thẩm cái chắc lệch ra luôn nhỉ?! Hặc hặc!”



Nghĩ đến bộ dạng hổn hển của Nhị thẩm Phương thị, Hàn Anh cười vui vẻ.



Phó Tạ thấy nàng tự mình lầm bầm lầu bầu thoải mái vui vẻ, cũng không

nhiều lời, mỉm cười lắng nghe, nắm tay nàng dọc theo đường gạch xanh đi

lên phía trước.



Đi vào nội viện Nữ Trinh viện, Hàn Anh đã bắt đầu chuẩn bị người thay

nàng vấn an mẫu thân: “Muội chuẩn bị một ít quà tặng để Từ ma ma thay

muội trở về một chuyến, ca ca, huynh giúp muội an bài người hộ tống Từ

ma ma đến Liêu Châu, được không?”



Phó Tạ ôn nhu nhìn nàng một cái, nói: “Được!” Hàn Anh hôm nay, da thịt

óng ánh, hai mắt tỏa sáng, bờ môi đỏ tươi, cả người như có thể lộ ra ánh sáng, có thể thấy được sau khi giải quyết chuyện Vĩnh Thọ trưởng công

chúa nàng có bao nhiêu vui mừng.



Trông thấy nàng vui mừng, trong lòng Phó Tạ cũng thấy nhẹ nhõm thoải mái.



Hôm nay thiên hạ đại loạn, không có binh sĩ hộ tống, tới chỗ nào cũng

nửa bước khó đi. Hàn Anh được lời chắc chắn của Phó Tạ, lúc này mới yên

lòng lại, ngọt như mật khoác cánh tay Phó Tạ, tựa đầu lên vai hắn: “Phụ

thân không biết có trở về dùng cơm tối hay không...”



Phó Tạ rất khẳng định nói cho nàng biết: “Nhạc phụ đại nhân sẽ ở thư

phòng bên kia của phụ thân dùng cơm tối.” đêm nay phụ thân đã chuẩn bị


Phó Tạ mãn nguyện ôm nàng nằm ở trên giường: “Hôm nay mang nàng đi ra ngoài dạo!”



Hàn Anh không dám tin vào mắt mình: “Thật sự?”



Phó Tạ không có phản ứng nàng, ôm nàng đi vào tắm.



Kết quả hai người tắm gần hết nửa canh giờ.



Cơm trưa Hàn Thầm tới đây dùng cơm cùng với nữ nhi nữ tế.



Thấy Hàn Anh sắc mặt có chút tái nhợt, thoạt nhìn có chút không có tinh

thần, Hàn Thầm liền có chút bận tâm: “A Anh, tối hôm qua ngủ không ngon

sao? Tối hôm qua mưa gió lớn lắm, A Anh có phải con lại thấy ác mộng hay không?”



Hàn Anh lập tức nhu thuận gắp nghêu xào cay cho phụ thân: “Phụ thân,

người nếm thử nghêu xào cay này đi, hương vị có giống chúng ta ăn ở Ngọc Khê hay không?” khẩn trương thay đổi chủ đề, dẫn dắt phụ thân rời lực

chú ý.



Thừa dịp phụ thân ăn nghêu, Hàn Anh liếc Phó Tạ, Phó Tạ nhìn nàng, tiểu

phu thê bốn mắt nhìn nhau, cũng nhớ tới mưa gió dữ dội đêm qua, khuôn

mặt đều có chút đỏ lên, liền rũ mắt xuống, ra vẻ chăm chú dùng cơm...



Dùng xong cơm trưa, Hàn Anh cho phụ thân và Phó Tạ mỗi người một chén

trà phổ nhỉ, ba người ngồi ở phòng khách uống trà nói chuyện phiếm.



Hàn Anh tiến trước người đến phụ thân, thần bí hỏi Hàn Thầm: “Phụ thân,

ngày hôm qua người gặp tổ mẫu, tổ mẫu nói cái gì đó rồi đúng không?”



Hàn Thầm nghe vậy, trên mặt dần dần yên tĩnh trở lại.



Mẫu thân vừa thấy ông, trước khóc lóc kể lể không đủ tiền dùng, khóc lóc kể lể ông bất hiếu, không đúng hạn dâng lễ hằng năm, khóc lóc kể lể lão nhân gia bà thân thể không khỏe, hay ốm yếu, khóc lóc kể lể nhị đệ tam

đệ con đường làm quan không như ý...



Trọn vẹn khóc nửa canh giờ, nhưng một câu cũng không hỏi Lâm thị sinh

chưa, là nam hay là nữ? không có hỏi ông bị điều đi phục vụ quân Liêu

Châu, hiện tại tình hình như thế nào? không có hỏi phủ An quốc công đã

xảy ra nhiều chuyện như vậy, a Anh hiện tại như thế nào...



Hàn Thầm đột nhiên cảm thấy rất mệt.



Ông nhìn Hàn Anh cười cười: “tổ mẫu con không nói gì hết!”



Hàn Anh mới không tin!



Nàng hiểu rõ nhưng không nói, lại hỏi phụ thân một câu: “Tổ mẫu biết

chúng ta đã có đệ đệ a Đình không?” Hàn Anh muốn biết thái độ của tổ

mẫu.



Khuôn mặt Hàn Thầm lập tức trầm xuống.



Nghe được ông nói Lâm thị sinh con, trên vẻ mặt kinh ngạc mặt mẫu thân

đến giờ ông cũng không quên, câu đầu tiên mẫu thân nói —— “Vậy Hàn Lập

làm sao bây giờ?”



Trong lòng Hàn Thầm vô cùng chán nản, lập tức liền trả lời một câu: “Hàn Lập là nhi tử của nhị đệ, nên làm cái gì bây giờ là sao!”



Hàn Anh thấy vẻ mặt của phụ thân, liền đoán được ông ở chỗ tổ mẫu nhận

lấy đả kích thật lớn, trong lòng liền khổ sở thay phụ thân, vừa vì phụ

thân dần dần giác ngộ không còn ngu hiếu mà vui vẻ.



Cuối cùng nàng vỗ nhè nhẹ tay phụ thân, ôn nhu an ủi: “Phụ thân, không cần để ý.”



Phó Tạ nhíu mày nhìn Hàn Anh thân mật vỗ tay cha nàng, trong lòng nhìn

không quen, liền ho nhẹ một tiếng, nói: “A Anh, nàng không phải nói muốn đi ra ngoài chơi sao?”



Hàn Anh trợn tròn mắt to trong veo: “đi chơi thật sao?” Nàng không thể tin được Phó Tạ thật sự cho nàng đi chơi.



Phó Tạ mỉm cười, mắt phượng tĩnh mịch: “bây giờ xuất phát thôi!”



”Ta cũng phải về Hầu phủ một chuyến” Hàn Thầm tự nhiên đứng dậy đi theo, “Cùng đi thôi!”