Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu
Chương 97 :
Ngày đăng: 19:58 19/04/20
Hàn Anh lại cười nói: “Đại thiếu phu nhân mang thai? đây thật sự là chuyện tốt!” Nàng chẳng muốn nhiều lời, nên không nói gì.
Phó Du sợ Hàn Anh bởi vì Lam thị mang thai mà khổ sở, vội vàng chuyển
chủ đề, mỉm cười hỏi thăm Hàn Anh: “Tam tẩu, vậy chuyện ngày mai tẩu
muốn đi Tống phủ, Tam ca có biết không?” Tam tẩu tuổi tuy nhỏ, nhưng là
nhị phẩm mệnh phụ đương triều. Phụ thân của Tống Di là tế tửu[1] Quốc Tử Giám, tuy rằng thanh quý, nhưng cũng chỉ là Tứ Phẩm; vị hôn phu của
Tống Di chức vị thấp hơn, bất quá là Huyện lệnh huyện Hứa Xương, tiểu
quan chính thất phẩm. Tam tẩu nói muốn đi đến đó, không biết Tam ca có
cho đi hay không.
[1] chức quan đứng đầu Quốc tử giám.
Hàn Anh vẻ mặt tự nhiên: “Buổi tối ta gặp hắn hỏi lại hắn vậy.” Mấy ngày nay Phó Tạ tâm sự rất nặng, nàng luôn phụng bồi hắn, rất ít gây chuyện
khó dễ làm phiền hắn. Nhưng, Hàn Anh cảm thấy cho dù Phó Tạ không đồng ý cho nàng đi, nàng cũng chắc chắn khiến Phó Tạ đồng ý.
Phó Du cười: “Tam ca dọa người như vậy, chị dâu làm sao lại không sợ hắn?”
Hàn Anh cười nói tự nhiên: “Tại sao ta lại sợ hắn?”
Nàng và Phó Du kẻ xướng người hoạ, căn bản không nói một tí xíu nào về chuyện Lam thị mang thai.
Phó Quý nương tử lúc này cũng cảm thấy sự xuất hiện của mình càn rỡ thô
lỗ, đỏ bừng cả khuôn mặt, lúng túng đứng ở đó. Nàng ở Quốc Công Phủ
nhiều năm, liên tục làm nội quản sự, không khỏi có chút lên mặt, hôm nay ở nơi này của Hàn Anh đụng phải sự uyển chuyển từ chối, đành phải
ngượng ngùng chịu đựng, không cáo lui.
Hàn Anh không để ý tới nàng một hồi, thấy nàng khuôn mặt trướng đến đỏ
bừng, lúc này mới lành lạnh nói: “Phó Quý nương tử, không có chuyện gì
ngươi đi xuống đi!”
Phó Quý nương tử chán nản đi xuống.
Đợi trong phòng còn lại người mình, Hàn Anh lúc này mới dặn dò Nhuận
Thu: “Ngươi đi nói với Phó An một chút, mang theo người chỉnh đốn lại
nội viện Đông Sương phòng ở Nữ Trinh viện, sau này mỗi buổi sáng ta ở đó xử lý gia vụ.” Nàng chuẩn bị sau này mỗi buổi sáng rút ra một canh giờ ở Đông Sương phòng xử lý gia vụ, không để việc nhà ở Quốc Công Phủ ảnh
hưởng đến sinh hoạt của nàng và Phó Tạ.
Đợi Nhuận Thu đi tìm Phó An thương nghị, Hàn Anh còn gọi Tẩy Xuân tới,
phân phó: “Ngươi chiếu theo quy củ của đông Thiên viện chúng ta nghĩ ra
điều lệ, đem tất cả các điều khoản công việc trong Quốc Công Phủ phân ra như bốn người Sấu Đông các ngươi, sau đó lại tầng tầng trao quyền cho
cấp dưới, cho những quản gia nương tử, mô phỏng tốt rồi cho ta xem. Mặt
khác thông tri những quản gia nương tử, sau này mỗi ngày từ giờ tỵ đến
giờ ngọ xử lý gia vụ Quốc Công Phủ.”
Tẩy Xuân đáp ứng, lập tức đi đặt ra các điều lệ.
Phó Du thấy Hàn Anh phân phó nửa ngày, đem trách nhiệm quản gia tất cả
đều trao quyền cho bốn đại nha hoàn cấp dưới của mình, không khỏi buồn
cười: “Tam tẩu, tẩu thật biết phân chia công việc nha!”
Hàn Anh bưng trà hoa quả lên uống một ngụm, ung dung nói: “Quốc Công Phủ nhân khẩu đông đúc sự vụ phức tạp, ta nếu mọi chuyện đều tự mình làm,
đã sớm mệt chết rồi, các nàng tất cả đều có trách nhiệm riêng, ta ôm cái chung là được rồi!”
Nàng để tách trà tách trà xuống, nhìn Phó Du, chân thành nói: “Tứ muội,
tương lai muội lập gia đình, nếu như muốn quản lí gia vụ, cũng phải chú
ý, nhất định phải bồi dưỡng mấy tâm phúc tài giỏi, phân việc rõ ràng cho các nàng, nhưng cũng không thể hoàn toàn mặc kệ, tối thiểu phải giám
sát quản lý chặt chẽ.”
Hàn Anh nghe xong, lúc này mới hoàn toàn yên lòng. Chính nàng không thèm để ý, thế nhưng sợ Phó Tạ để trong lòng, cho nên mới phải lo lắng trong lòng. Hôm nay thấy Phó Tạ không thèm để ý, nàng cũng yên tâm.
Môi của nàng dán trước ngực Phó Tạ, thấp giọng nói: “Ca ca, dù cho muội sinh không được, cũng không cho huynh nạp thiếp!”
Phó Tạ rũ mắt xuống nhìn nàng, cố ý đùa nàng nói: “... ừ, để ta suy nghĩ lại đã...”
Hàn Anh nghe vậy, khóe mắt đều đỏ, lúc này đẩy Phó Tạ ra, ủy khuất nhìn hắn, đôi mắt đã bịt kín một tầng lệ.
Phó Tạ thấy bộ dáng này của nàng, trái tim không khỏi kinh hãi, liền ôm
nàng vào lòng, bờ môi phụ kề đến bên tai Hàn Anh, thấp giọng nói: “Nếu
như nàng phải... Ta liền...”
Hàn Anh nghe vậy, mắc cỡ mặt đỏ rần, lúc này đẩy Phó Tạ một chút: “Ca
ca, người ta nói chuyện đứng đắn mà! Đến lúc này, huynh còn có lòng nói
giỡn!”
Phó Tạ thấy ánh mắt của nàng ngập nước, mặt tròn nhỏ nhắn trong suốt lộ
ra màu đỏ, bờ môi đỏ tươi trơn bóng... Rõ ràng là dáng vẻ đã động tình,
trong lòng hắn không khỏi rung động, thân thể sớm có phản ứng, kéo qua
Hàn Anh liền ép xuống: “Ta nói là sự thật!”
Hàn Anh thấy vẻ mặt hắn không giống giả bộ, liền đẩy hắn: “Huynh không
phải nói muốn...” Lời còn chưa dứt, khuôn mặt của nàng mặt ngược lại ửng hồng.
Phó Tạ mắt phượng tỏa sáng, lúc này buông lỏng Hàn Anh ra, đứng dậy tắt
đèn trong phòng ngủ, lại trở về quý phi phía trước cửa sổ, khẽ cười một
tiếng, mò lên Hàn Anh, bày thành tư thế quỳ đưa lưng về phía của hắn, áp sát vào.
Hàn Anh bị hắn xoa nắn được cả người mềm mại như nước mùa xuân, thở hổn hển nói: “Ca ca, quần áo... Quần áo còn không chưa...”
Lời còn chưa dứt, váy của nàng đã bị Phó Tạ vạch ra tìm tòi.
...
Ánh trăng như nước chảy vào, chiếu vào khuôn mặt tuấn tú của Phó Tạ.
Hàn Anh nằm ngửa trên tháp quý phi, cố gắng nhìn Phó Tạ trên người nàng.
Lúc này mắt phượng của Phó Tạ khẽ híp lại, khuôn mặt tuấn tú căng thẳng, đỏ tươi bờ môi cũng mím thật chặt, dưới ánh trăng, lông mi dài dày
chẳng những che khuất sóng mắt của hắn, còn giống như tô lên ánh mắt
hắn, đuôi mắt tinh xảo, đẹp rung động lòng người.
Hàn Anh cố gắng giơ tay lên sờ mặt hắn.
Nàng vừa mới sờ tới, đã bị Phó Tạ đụng một cái, cánh tay lập tức mềm rũ xuống...
Tóc đen thật dài của Phó Tạ đã sớm xoả ra, một chút một chút quét lên
trên khuôn mặt trước ngực Hàn Anh, tê tê dại dại ngứa một chút.
Một vầng trăng khuyết giắt trên bầu trời đêm, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng xuyên qua cửa sổ chiếu vào trên người Phó Tạ và Hàn Anh,
thoải mái dễ chịu yên tĩnh.
Mấy ngày nay khẩn trương căng thẳng đã bị Phó Tạ quét sạch, cảm thấy trong lòng một mảnh thư thái, thỏa mãn muốn thở dài.
Một đêm tham hoan, kết quả là sáng ngày thứ hai Hàn Anh không thể đi Tống phủ.