Quá Yêu - Hạ Kiều Ân

Chương 15 :

Ngày đăng: 09:29 19/04/20


"Hôm kia có động đất, đúng là hù chết người, hy vọng không có lại xảy ra."



"Đúng vậy, lại còn bị thêm một lần nữa làm cho ta hết hồn luôn."



"Hết hồn còn là tốt, chỉ sợ muốn mất hồn."



"Làm ơn, mất hồn cũng hoàn hảo a, nếu biến thành chiêu hồn, cái kia mới thật sự là không thể cứu."



Ở hàng ghế trong nhà ăn, một đám người thao thao bất tuyệt nói về trận động đất kia, chia xẻ tâm tình của nhau lẫn cách nhìn, Thích Lan ngồi ở trong đó, nhưng không có mở miệng nói câu gì, chỉ là vùi đầu dùng bữa.



Phát sinh chuyện động đất hôm đó, nàng vẫn không muốn đi hồi tưởng lại, không nghĩ tới trong khi đang ăn cơm, lại nói về chuyện này.



"Như thế nào lại không nói chuyện?" Bà tám La Lãng đứng dậy từ trong đám người, tò mò ngồi vào bên cạnh người nàng.



Nàng mắt liếc nhìn người ngồi bên cạnh, mặc kệ hắn, thuận miệng tìm cái lấy cớ.



"Đang đói bụng."



"Không đúng, trên mặt em rõ ràng viết là có tâm sự." Hắn nhíu mày cười nhẹ. "Có phải chuyện động đất ngày hôm đó, em cùng Phạm Học Ôn lại phát sinh chuyện gì?" Hắn dùng âm lượng chỉ hai người có thể nghe để hỏi, khiến cho người ta không hiểu được tại sao hắn luôn nhanh chóng tìm ra nguyên nhân.



"Chuyện gì cũng đều không phát sinh." Nói là nói như vậy, Thích Lan cũng là cầm chiếc đũa, hung hăng để thịt viên bạch tuộc liên tục cho vào miệng.



Nhìn nàng kia vẻ ngoan cố, hắn đem lông mày nhướn càng cao, lập tức khẳng định rằng đêm đó xảy ra "đại sự", bất quá hắn cũng không giống trước hỏi thămbát quái, mà là nếu có chút đăm chiêu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trầm mặc kia, thoải mái đem đề tài chuyển.



"Quản lí công ty chi nhánh ở Cao Hùng, tuần lễ trước đã đưa ra đơn xin từ chức, chính thức chào từ giã, việc này em hẳn là có nghe nói đi?" Hắn hỏi.



Nàng hoài nghi nhìn về phía hắn, tuy rằng hoài nghi hắn làm sao có thể tốt như vậy, lại vẫn là gật gật đầu, "Thì có nghe nói."



"Chủ lí chào từ biệt, đương nhiên liền có người mới để nhậm chức, công ty đó thành lập được ba năm, phòng kế hoạch đại bộ phận viên chức đều còn chưa đủ thực lực, cho nên lão tổng chưa quyết đinh được, muốn cá nhân anh tự tiến cử người đi sang Cao Hùng." Hắn nhìn nàng. "Mà người anh chọn đề cử là em."



"Cái gì?" Thích Lan trợn to mắt.



"Trong công ty kinh nghiệm kế họach của em rất phong phú, ngôn ngữ cùng năng lực thực chiến là giỏi nhất, lão tổng vẫn thực thưởng thức ngươi, năm trước đã muốn giúp êm lên chức, bất quá lại gặp đúng lúc Tiểu Anh…… Tóm lại, lão tổng cũng đồng ý cho em đi Cao Hùng, tuy rằng còn không có chính thức công bố, bất quá chỉ cần em đồng ý, quản lí kế hoạch này thật sự là chỉ dành cho em."



Thích Lan vẫn là vẻ mặt kinh ngạc. "Nhưng là em cho tới bây giờ cũng chưa có nghe qua……"
"Nguyên lai Phạm tiên sinh biết đầu tư a." La Lãng ngồi đối diện, lập tức cố ý chen vào nói.



"Tôi chỉ biết Phạm tiên sinh ôn nhu săn sóc, lại biết nấu cơm, là trăm năm khó gặp hảo nam nhân, hơn nữa biết đầu tư, kia chẳng phải là người đàn ông độc thân hoàng kim hay sao?" Hắn cố ý như vô tình tuyên dương ưu điểm của Phạm Học Ôn, dù sao hắn cũng thật sự là độc thân.



"Đúng vậy!" Nữ đồng nghiệp ánh mắt đều đã sáng.



"Đây không chỉ là cơ hội ngàn năm có một, trừ bỏ người độc thân hoàng kim ra, nơi này còn có bác sĩ, luật sư cùng ông chủ, các vị em gái nếu có ý gì, thì hãy cố lên a." Trừ bỏ Phạm Học Ôn, La Lãng còn nhất nhất nhìn ra nghề nghiệp của ba người còn lại, vui đùa ầm ĩ giống như làm tăng không khí.



"A, phó tổng hảo chán ghét!" Nữ đồng nghiệp không khỏi thẹn thùng bụm mặt.



"La tiên sinh thật là có thú, thế nhưng lại giúp thuộc hạ giật dây." Ba người bạn hiểu được đang nói đùa, bởi vậy cũng không nghĩ đến ý.



"Ai nha, đừng nói lớn tiếng như vậy, nếu cho lão tổng nhà ta biết ta kiêm thêm chức "mai mối", hắn lại thịt ta." La Lãng lập tức đè thấp tiếng nói, ra vẻ thần bí hết nhìn đông tới nhìn tây.



"Cái gì mà mai mối, phó tổng ngươi vũ nhục nghiêm trọng nhân cách của chúng ta, phạt ngươi uống bachén rượu."



Nữ đồng nghiệp lập tức quyệt miệng kháng nghị, ba người bạn ngửa đầu cười to, mà Phạm Học Ôn vẫn là bảo trì trầm mặc, không dấu vết nhìn Thích Lan đồng dạng im lặng.



"Ai u, như vậy là thật sự, không phải thật í có ý với ai?" La Lãng chớp chớp mí mắt, ánh mắt xuyên qua ba người nhìn tới Phạm Học Ôn, nhóm nữ đồng nghiệp lại càng kêu lớn.



Không khí hiện trường một mảnh vui vẻ, Thích Lan thì ngay cả cười đều cười không nổi, bởi vì nàng biết cho dù chỉ là vui đùa, Phạm Học Ôn tương lai cũng có khả năng lại cưới.



Cho dù hắn yêu Tiểu Anh, không nghĩ muốn cưới, nhưng cũng không thể ngăn cản nữ nhân khác yêu thượng hắn, thậm chí theo đuổi hắn.



Toàn thế giới mỗi người đàn bà đều có thể quang minh chính đại yêu hắn, theo đuổi hắn, cũng chỉ có nàng là không thể, bởi vì bọn họ là người nhà, bởi vì hắn không thương nàng.



Bởi vì, một khi nàng đem lời yêu nói ra khỏi miệng, bọn họ vào lúc đó sẽ bị phá hủy những gì đang có.



Nàng sớm hiểu được chuyện tàn khốc này, lại thủy chung không chịu đối mặt, La Lãng chỉ là bức nàng thanh tỉnh mà thôi.



Nhìn con ngươi đen thâm thúy ở đối diện dừng lại ở phía nàng, nàng cơ hồ là run run mỉm cười, ánh mắt cũng là buồn bã, thủy chung giấu năm tay ở dưới bàn, thế nào lại đưa tay rót cho mình chén rượu.



Lúc này, nàng không cần thanh tỉnh.