Quá Yêu - Hạ Kiều Ân
Chương 14 :
Ngày đăng: 09:29 19/04/20
Nàng hai tay run run cầm lấy di động, bấm số điện thoại nhà, lại phát hiện di động căn bản là gọi không được, vô luận thử vài lần thì cũng là như vậy, xem tình huống nếu không phải mạng tắc nghẽn, thì là căn cứ mạng trục trặc.
"Điện thoại……" Nàng dồn dập thở, nhớ tới trong phòng ngủ có điện thoại.
Dựa vào trí nhớ, nàng bật đèn ở trên tường, lại phát hiện khu chung cư đã tắt nguồn điện từ lâu.
Nàng không có đèn pin, cũng không có ngọn nến nào cùng cái bật lửa, nếu trong phòng ngủ cũng có mảnh thủy tinh vỡ, thì chỉ dựa vào di động căn bản là không thể chiếu sáng rõ ràng.
Làm sao bây giờ? Nàng chưa từng biết qua động đất là như thế nào, ba mẹ cũng ở Đài Bắc, nhưng lại khu nhà cũng đã hơn ba mươi năm, bọn họ nếu có chuyện gì ngoài ý muốn, nàng, nàng –
Ngăn cách sợ hãi, khiến cho khi nàng kinh hãi đến tột đỉnh, ngay khi nàng cố lấy dũng khí, quyết định mạo hiểm trở lại phòng ngủ, ngòai cửa bỗng nhiên có tiếng gõ cửa cùng với tiếng khóa tra vào ổ, sau đó là tiếng nói mà nàng đã quá quen thuộc.
"Thích Lan, em ở nơi nào, em có sao không?" Tiếng gọi cứ như thế dồn dập ở ngoài cửa.
"Học Ôn?" Nàng sửng sốt, hoàn toàn không dự đoán được hắn lại đi lên tìm mình, cửa nhanh chóng bị mở ra, từ cửa phát ra ánh sáng, nàng mới có phản ứng.
"A, phòng khách đầy mảnh thủy tinh, ang cẩn thận!" Nàng trong bóng đêm hô lớn.
"Anh biết, em đừng cử động, tiếp tục cùng anh nói chuyện." Trong bóng đêm, ánh sáng đèn pin càng lúc càng gần.
"Em…… em ở trong này."
Nàng giơ cao tay, lay động trong bóng đêm, cho biết vị trí của bản thân, sau đó nàng rất nhanh liền thấy thân ảnh Phạm Học Ôn cao lớn, hắn cầm đèn pin cùng áo khoác, trên người chỉ mặc một cái áo khoác, trên đầu lại đội mũ bảo hiểm, trên lưng còn mang một ba lô lớn, nhanh chóng xuất hiện trước mắt ở của nàng.
Tuy rằng trông hắn rất là kỳ quái, nhưng khi vừa nhìn thấy hắn, nàng vẫn là cảm động thiếu chút nữa rơi lệ, trái tim cứ mãi loạn nhịp không chịu dừng, cũng rốt cục dần dần khôi phục vững vàng.
"Có bị thương hay không?" Hắn không chút do dự bước trên mắt đất đầy thủy tinh cùng sách, cứ như không sợ hãi bị thương, cho đến hắn đi đến trước mặt nàng, nàng mới phát hiện hắn dưới chân hắn không phải dép lê, mà là một đôi giầy đi núi.
"Không có." Nàng nhanh chóng lắc đầu.
"Mặc áo khoác vào, chúng ta đi." Hắn nhanh chóng đem áo khóac phủ lên trên vai nàng, đem thân hình nóng bỏng của nàng vào trong tầm bảo hộ.
Nàng lập tức ngoan ngoãn đem áo khoác mặc. "Chúng ta phải đi đến chỗ nào?"
"Đến nhà của anh." Hắn cởi mũ bảo hiểm xuống, đương nhiên để lên trên đầu của nàng, thậm chí nhanh chóng giúp nàng điều chỉnh mũ.
"Có khả năng sau đó vẫn tiếp tục có động đất, anh lo lắng e chỉ có một mình." Sau đó hắn đưa đèn pin giao cho nàng, không báo động mà bế lấy nàng vào trong lòng.
"A!" Nàng nhịn không được phát ra kinh hô."Em, em có thể tự mình đi……"
"Trên sàn đều là mảnh thủy tinh, em không mang giầy sẽ bị thương mất, em chiếu sáng cho anh." Nói chuyện xong, hắn cũng ôm lấy nàng, nhờ đèn pin chiếu sáng nên hắn ôm nàng nhanh chóg ra đến cửa, mới nhẹ nhàng buông nàng xuống.
"Thích Lan?" Phạm Học Ôn vừa vặn cầm dép lê đi đến, nhìn thấy nàng chân không chạy ra khỏi phòng, sợ tới mức lập tức giữ chặt nàng. "Làm sao vậy? Như thế nào lại không đợi ở trên giường?"
"Em muốn đi trở về!" Nàng vội vàng đem ba lô chạy nạn nhét vào trong lòng hắn. "Cám ơn anh cứu em, nhưng là em cảm thấy bây giờ em có thể về rồi, đèn pin có thể cho em mượn sao?" Nàng kích động hỏi, biểu tình trên mặt giống như là đang trốn tránh mãnh thú.
"Em làm sao vậy?" Hắn nhanh chóng giữ lấy nàng, kiên trì không buông tay.
Nàng dùng sức lắc đầu, không thể thản nhiên tội ác ở trong lòng, chỉ có thể giãy dụa lắc lắc cổ tay. "Buông, em thật sự phải đi về……"
"Thích Lan!" Hắn tăng thêm ngữ khí, khóa chặt khủng hoảng trên mặt nàng. "Em đến tột cùng làm sao vậy?"
"Em……" Nàng nói không nên lời, đáy mắt lại xuất hiện nước mắt.
Nước mắt kia làm cho hắn cảm thấy giận mình, nhìn bộ dáng nàng lã chã khóc, hắn lập tức có liên tưởng không tốt.
"Em đã gọi điện thoại về nhà? Có phải hay không bố mẹ vợ –"
Nàng nhanh chóng lắc đầu. "Không có, em còn chưa có gọi, em chỉ là……" Nàng lấy tay bịt miệng, cái miệng nhỏ nhắn nuốt lời vào, thử không cho nước mắt rơi ra.
"Em chỉ là lo lắng việc không quen ở nơi xa lạ, cho nên…… muốn đi trở về……" Nàng nói ra lý do vừa nghe đã biết không phải.
"Hiện tại trong tình hình này, anh không thể để cho em ở một mình." Hắn đương nhiên không có khả năng chấp nhận lí do thoái thác của nàng, ánh mắt thủy chung trói chặt từng cảm xúc biến hóa rất nhỏ trên khuôn mặt nàng. "Có lẽ là còn có thể có động đất, cho đến khi bình minh chưa lên em vẫn nên ở chung với anh, nếu em kiên trì trở về, anh liền cùng em trở về."
"Không, em sẽ trở về một mình……"
"Nếu không thì ở lại chỗ này!" Hắn không được chấp nhận mà nói, ánh mắt nghiêm khắc khiếp người.
Đây là hắn lần đầu tiên không ôn nhu với nàng, nàng sửng sốt thật mạnh, cho dù biết không nên ở gần với hắn, lại không có biện pháp cự tuyệt hắn.
"Em…… muốn trở về." Cuối cùng, nàng chỉ có thể rưng rưng chấp nhận điều kiện của hắn, đưa ra lựa chọn.
Nơi này là thuộc về Tiểu Anh, nàng không nên tiếp tục ở trong này, cũng không có biện pháp ở lại nơi này.
Hắn nhìn nàng thật sâu.
"Vậy trước tiên đi giầy vào." Hắn không hề ép hỏi nguyên nhân, mà là đem ba lô chạy nạn đặt lên trên vai, sau đó ngồi xổm xuống dưới đi dép lê thay cho nàng.
Nhìn cánh tay rộng lớn của hắn ôn nhu, nàng há mồm muốn nói cái gì, nhưng là cái gì cũng không nói.
Bởi vì không nên nói, vĩnh viễn cũng không nên