Quái Phi Thiên Hạ
Chương 111 : Uy Lực Của Tử Linh Châu
Ngày đăng: 11:17 30/04/20
Hôn lễ vô cùng đơn giản, tuy chỉ mời Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang nhưng mọi trình tự vẫn được sắp xếp đầy đủ, có chọn giờ lành bái đường, làm lễ…
Chuẩn bị đến giờ bái đường, Nghiêm Lăng mặc một bộ hỉ phục màu đỏ tươi đứng đợi nha hoàn dẫn tân nương vào nhưng đợi gần một canh giờ vẫn không nhìn thấy bóng dáng của tân nương.
Nghiêm Lăng phát hiện có điểm bất thường, lập tức ra lệnh cho gã sai vặt duy nhất trong nhà đi thúc giục. Gã sai vặt chạy đi đã nhanh chóng trở lại, sắc mặt rất khó coi, không ngừng lau mồ hôi trên trán cung kính nói với Nghiêm Lăng: “Lão gia, phu… phu nhân… và Tiểu Hồng Nhi đều không thấy đâu nữa…”
Tiểu Hồng Nhi chính là nha hoàn Nghiêm Lăng mua cho La Thanh.
Nghiêm Lăng vừa nghe thấy tin này liền thay đổi sắc mặt, không để ý đến việc chân mình chưa khỏi ông đã vội vã chạy về phía phòng cưới. Trong phòng cưới không có một bóng người, tất cả hộp trang sức đều đã bị mở ra, bên trong hộp đều trống không. Nghiêm Lăng dường như nhớ ra điều gì đó nên sắc mặt lại thay đổi lần nữa, lập tức lôi từ trong gầm giường ra một chiếc hộp gỗ, khóa hộp đã bị phá nát. Ông run run mở nắp hộp lên, bên trong cũng trống không, cơ nghiệp ông tích cóp cả đời đã không cánh mà bay.
Nghiêm Lăng ngây người ngồi bệt xuống đất, Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm cũng đã chạy tới: “Nghiêm thúc, Dao Dao có thể tìm được nàng ta.”
“Không, không cần…” Lúc này Nghiêm Lăng mới tỉnh táo lại một chút, gương mặt trông như già đi mấy tuổi:
“Để cho nàng ấy đi đi…”
“Nghiêm thúc…”
“Trạm ca!” Dạ Dao Quang kéo Ôn Đình Trạm, khẽ lắc đầu.
Tình cảm vốn là chuyện của hai người, những người khác đều không có tư cách xen vào. Nghiêm Lăng đã biết rõ đối phương là một kẻ lừa đảo, cho dù lừa hết sạch tiền tài của ông nhưng ông cũng không đồng ý truy cứu đến cùng, đó là sự lựa chọn của riêng ông. Bất kể xuất phát từ nguyên nhân gì thì những người ngoài như bọn họ cũng chỉ có thể tôn trọng, không thể cưỡng ép được.
“Ha ha, thật không ngờ ngươi lại tự động dâng mình đến tận cửa, muốn chết sao?” Phục Xung nhìn thấy Dạ Dao Quang lập tức lộ ra sát khí. La Kỳ lại có vẻ khinh thường, Phục Xung thấy vậy liền đá La Kỳ một cước:
“Còn không mau động thủ?”
La Kỳ cười dâm đãng, tấn công về phía Dạ Dao Quang.
Thân thể Dạ Dao Quang xoay tròn, sau đó khẽ dừng lại, Tử Linh châu trong tay Dạ Dao Quang tỏa sáng:
“Tử Linh châu kiểm soát ngũ linh trong thiên hạ, hôm nay cho các ngươi thử một chút cảm giác bị sét đánh…”
Nói xong khí ngũ hành trong người Dạ Dao Quang lập tức bộc phát bay lên tấn công La Kỳ, Tử Linh châu cũng phát ra điện quang. Dạ Dao Quang vẫy tay một cái, một tia sét tấn công về phía Phục Xung. Hai tay Phục Xung chuẩn bị đỡ lấy tia sét nhưng lôi điện lại trực tiếp xuyên thẳng vào cơ thể hắn khiến hắn cảm thấy vô số luồng điện bao phủ toàn thân, dường như muốn tách rời linh hồn của hắn ra khỏi cơ thể.
La Kỳ nhìn thấy Phục xung bị treo lơ lửng giữa không trung đang không ngừng co quắp, cả người Phục Xung bị lôi điện xâm nhập làm hắn kinh hãi vô cùng. Hắn lập tức xoay người định trốn chạy nhưng Dạ Dao Quang cũng không có ý định cho hắn chạy thoát.
Khí ngũ hành quấn quanh Tử Linh châu, bên trong Tử Linh châu hiện lên sóng nước mênh mông cuồn cuộn. Dạ Dao Quang vươn đầu ngón tay nhỏ dài chạm vào Tử Linh châu, từ bên trong hạt châu phun ra một chuỗi bọt nước, ngưng tụ thành một thanh thủy kiếm tấn công về phía La Kỳ đang trốn chạy. La Kỳ đã chạy được ba dặm đột nhiên cảm thấy một sức mạnh xuyên qua tim hắn, không có một chút máu nào chảy ra nhưng La Kỳ giống như mất hết sức sống, ngã từ không trung xuống đất.
Dạ Dao Quang thu hồi tầm mắt nhìn về phía Phục Xung, đầu ngón tay khẽ động một cái. Dưới ánh mắt hoảng sợ của Phục Xung, lôi điện mạnh mẽ trong Tử Linh châu bắn thẳng về phía hắn, sau đó ầm ầm nổ vang.
Một mảng trời nhuộm sắc tím mờ ảo, phía dưới là thân thể Phục Xung đã vỡ vụn như bột phấn...