Quái Phi Thiên Hạ
Chương 112 : Vĩnh An Tự
Ngày đăng: 11:17 30/04/20
Thân thể Phục Xung đã bị lôi điện phá nát, cả người Dạ Dao Quang mềm nhũn quỳ một chân trên đất, phun ra một ngụm máu tươi.
Mỗi lần sử dụng Tử Linh châu sẽ tiêu hao rất nhiều năng lượng, cô cũng mới tìm hiểu được cách sử dụng Tử Linh châu nên còn nhiều điểm chưa nắm chắc. Tử Linh châu có thể kiểm soát ngũ linh, chỉ người có khí ngũ hành mới có thể sử dụng được nhưng nếu muốn sử dụng phải tiêu hao rất nhiều linh lực...
Ngũ hành cùng ngũ linh tương xứng với nhau. Kim là sét, mộc là gió, thủy là nước, hỏa là lửa, thổ là đất. Vừa nãy cô dùng năng lượng sét để tấn công Phục Xung nên khí ngũ hành lấy kim làm chủ, còn lại là phụ. Phân tách khí ngũ hành vô cùng khó khăn, nếu không phải Phục Xung và La Kỳ có ý muốn giết cô thì cô cũng sẽ không nhân cơ hội bọn họ suy yếu mà ra tay. Nhưng vì hai người bọn họ muốn liên thủ giết cô nên chỉ có thể ra tay vào lúc này mới nắm chắc được phần thắng, bằng không đợi bọn họ hồi phục lại thì cô cũng chỉ có thể khoanh tay chịu trói mà thôi.
Lau đi vết máu trên khóe môi, Dạ Dao Quang cắn răng mang theo Kim tử nhanh chóng ra khỏi rừng cây nhỏ.
Về đến phòng, Dạ Dao Quang lập tức ngã lên giường ngủ li bì, đến tận khi mặt trời lên cao cô cũng chưa tỉnh lại.
Cuối cùng Mạnh Uyển Đình cảm thấy có điểm không hợp lý nên xông vào phòng mới phát hiện sắc mặt Dạ Dao Quang trắng bệch, hơi thở yếu ớt. Nàng ta vội vã đi mời đại phu, sau đó tìm người báo tin cho Ôn Đình Trạm.
Đỗ Hạnh hôm nay vừa lên trấn, vội vàng chạy tới gặp Ôn Đình Trạm, cuối cùng lại bị Ôn Đình Trạm dẫn đến Mạnh phủ bắt mạch cho Dạ Dao Quang. Sau khi bắt mạch xong, Đỗ Hạnh nặng nề thở dài một hơi: “Nha đầu này bị tổn hại nguyên khí còn nghiêm trọng hơn lần trước, nếu không có nhân sâm nghìn năm thì ta cũng không có cách nào…”
“Nhân sâm nghìn năm ta có, tứ thúc cứ kê đơn thuốc đi, ta trở về lấy!” Ôn Đình Trạm nói xong lập tức xoay người chạy ra bên ngoài.
Bình thường trong nhà có cái gì Dạ Dao Quang cũng sẽ nói qua một lần cho Ôn Đình Trạm. Trí nhớ của Ôn Đình Trạm vốn rất tốt nên vẫn nhớ Trọng Nghiêu Phàm đã từng tặng hai cây nhân sâm cho Dạ Dao Quang, trong đó có một cây chính là nhân sâm nghìn năm.
Đỗ Hạnh khẽ thở phào nhẹ nhõm, có nhân sâm nghìn năm thì mọi chuyện dễ dàng hơn nhiều rồi. Đỗ Hạnh cũng hiểu một chút về con người của Dạ Dao Quang nên nhìn thấy Dạ Dao Quang bị tổn hại nguyên khí còn nghiêm trọng hơn lần trước, Đỗ Hạnh vẫn muốn căn dặn cô một chút, chỉ tiếc Dạ Dao Quang vẫn luôn hôn mê bất tỉnh.
Ôn Đình Trạm nhanh chóng mang theo một cây nhân sâm nghìn năm trở lại, đồng thời còn mang theo rất nhiều dược liệu có thể bồi bổ nguyên khí để phòng ngừa bất trắc.
Không chỉ Đỗ Hạnh, ngay cả Lư thị, Mạnh Bác vừa chạy tới cũng phải giật mình. Mạnh gia của bọn họ có thể nói là nội tình thâm sâu, tiền bạc phú quý không thiếu nhưng cũng không thể ngay lập tức lấy ra được nhiều dược liệu quý giá như Ôn Đình Trạm.
“Được, ta đi bảo Tiết Đại chuẩn bị.” Đối với Ôn Đình Trạm, Dạ Dao Quang nói cái gì thì là cái đó.
Bởi vì đoạn đường khá xa nên giờ Thìn Ôn Đình Trạm đã đưa Dạ Dao Quang xuất phát, đến lúc mặt trời lặn mới tới được Vĩnh An tự.
Cũng giống như lần trước, Nguyên Ân đã đứng ở cửa chính đợi bọn họ, nhìn thấy Ôn Đình Trạm đang đỡ Dạ Dao Quang liền cười nói: “Lão nạp đã chờ tiểu hữu lâu ngày.”
Dạ Dao Quang liếc mắt: “Lỗ mũi của hòa thượng người còn thính hơn chó…”
“Ngươi…”
“Ngô Pháp!” Một hòa thượng lạ mặt đứng bên cạnh Nguyên Ân nghe xong lời nói của Dạ Dao Quang lập tức nổi giận, lại bị Nguyên Ân khẽ gọi một tiếng, sau đó lão hòa thượng khách khí nói với Dạ Dao Quang:
“Lão nạp được biết tiểu hữu có quà tặng cho lão nạp nên cố ý đứng chờ.”
Dạ Dao Quang cũng không để ý đến việc Ngô Pháp kia tức giận, cô lấy từ trong lồng ngực ra một chuỗi Phật châu ném cho Nguyên Ân:
“Phí ở trọ.”
Ngô Pháp đưa tay chụp được sau đó đưa lại cho Nguyên Ân. Nguyên Ân cầm Phật châu nghiêng người làm tư thế mời với Dạ Dao Quang: “Giường chiếu đã được quét dọn sạch sẽ, đồ ăn cũng chuẩn bị đầy đủ rồi, xin mời tiểu hữu.”
“Hòa thượng ông đúng là càng ngày càng hiểu chuyện.” Dạ Dao Quang nháy mắt.