Quái Phi Thiên Hạ

Chương 115 : Ôn Công Tử Ra Tay

Ngày đăng: 11:17 30/04/20


"Hộ bộ Thượng thư Phó Truyền Nhân là đệ tử của đế sư, có lẽ Phó Khang Thành là con trai của Hộ bộ Thượng thư." Ôn Đình Trạm suy đoán.



"Dựa theo quẻ tượng của nàng, người có thể động đến Hộ bộ Thượng thư chắc hẳn là một kẻ không hề tầm thường. Hiện nay đất nước đang trong giai đoạn nhạy cảm, hơn nữa Chử đế sư lại không có ở Đế đô. Nếu như Phó Truyền Nhân có chuyện không may xảy ra, chắc chắn trong triều đình sẽ diễn ra một trận tinh phong huyết vũ. (*)"



"À." Dạ Dao Quang không hề có hứng thú với mấy chuyện phải vắt óc suy nghĩ như thế này.



Ôn Đình Trạm thấy vậy bèn do dự một lát mới nói:



"Dao Dao, ta không dám nói rằng cả nhà của Phó gia đều thanh liêm, nhưng trong năm năm qua từ khi Phó Truyền Nhân đảm nhiệm chức Hộ bộ Thượng thư này, cho dù là có phát sinh tai họa gì thì bách tính đều nhận được tiền trong tay."



Ánh mắt Dạ Dao Quang liếc nhìn Ôn Đình Trạm:



"Có phải chàng muốn muội hóa giải tai họa này giúp cho Phó gia?"



"Không phải…" Ôn Đình Trạm vội vàng lắc đầu.



"Ta không muốn muội can thiệp vào chuyện này. Không phải là vì sợ xáo trộn thiên cơ, mà là vì ta đã có biện pháp trong vòng một ngày có thể giúp cho Phó gia nhận được tin của đế sư."



"Chàng có biện pháp?" Đột nhiên Dạ Dao Quang cảm thấy hứng thú.



"Chàng có biện pháp gì?"



Nên biết rằng cô chưa từng có năng lực này. Nếu để cho cô nhúng tay vào chuyện này, cô đành phải dùng tinh tượng để bày binh bố trận bảo vệ cho Phó gia được mấy ngày và chỉ có thể giúp cho Phó Khang Thành có đủ thời gian.




Chuyện Mạch Khâm đưa con chim bồ câu kia cho cậu đương nhiên Ôn Đình Trạm sẽ không tiết lộ ra ngoài. Không phải là cậu không tin tưởng cách làm người của Chử đế sư, mà là có một số chuyện càng ít người biết thì sẽ có thêm một lá bài chưa lật. Cho dù Chử đế sư là một vị quan thanh liêm nhưng đó chỉ là chuyện của hiện tại, không có nghĩa là tương lai cũng như thế. Quan trường biến đổi phong vân, sau lưng của Chử đế sư lại liên quan đến quá nhiều người. Mà là người thì sẽ có tư lợi, khó có thể chắc chắn vào một ngày nào đó Chử đế sư sẽ không vì tư lợi mà đối địch với cậu, cho nên cậu sẽ không dễ dàng tín nhiệm bất cứ người nào.



Cũng giống như Ôn Đình Trạm không tín nhiệm Chử đế sư, thì tất nhiên Chử đế sư cũng không dễ dàng tin tưởng một tiểu tử thông minh yêu nghiệt như Ôn Đình Trạm. Có thể nói rằng từ lúc mới bắt đầu thì ông chưa bao giờ đối xử với tiểu thiếu niên này giống như một đứa bé, tính tình của cậu rất cương quyết. Chẳng những cậu có tài ăn nói mà cậu còn có thể thành lập một bàn cờ trong khi tuổi vẫn còn nhỏ, cậu khiến cho người khác khó có thể nắm bắt, ngay cả ông suýt nữa cũng đã bị mắc mưu của cậu. Nếu như lúc ông còn trẻ, khoảng bốn mươi tuổi, chỉ sợ rằng ông sẽ vô cùng kiêng kỵ tiểu thiếu niên này khi đã trưởng thành, trái lại bây giờ ông có chút chờ mong vị thần đồng này sẽ đủ lông đủ cánh.



Cũng vì lý do này mà Chử đế sư không muốn giao chuyện này cho Ôn Đình Trạm bởi vì thư trong tay của ông liên quan đến quá nhiều người. Một người thông minh như Ôn Đình Trạm chỉ cần nhìn vào bức thư tự tay ông viết thì cậu có thể nhìn ra rất nhiều chuyện khác, hơn nữa cậu cũng sẽ biết được người nào trong tối và ngoài sáng.



"Đế sư yên tâm, tiểu tử đọc sách thánh hiền, tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi, trong lòng rất rõ chuyện gì nên làm và chuyện gì không nên làm." Ôn Đình Trạm lễ phép cười nói.



Chử đế sư nghe vậy, đôi mắt của ông liền lóe sáng, sau đó ông lắc đầu bật cười. Ông đã trải qua ba đời đế vương và giúp đỡ dạy dỗ hai đời quân chủ, địa vị của ông cực cao. Đã rất nhiều năm ông chưa từng thấy người nào có thể khiến cho ông đề phòng, tán thưởng và kiêng kỵ. Nhưng không hiểu sao hết lần này đến lần khác một tiểu tử mười tuổi lại có thể tạo cho ông một cảm giác phức tạp như vậy, có lúc tự bản thân ông đã suy nghĩ một chút rồi lại tự giễu chính mình vì buồn lo vô cớ, thế nhưng mỗi khi đối diện với cậu thì tự nhiên cảm giác ấy lại truyền đến.



Cuối cùng Chử đế sư không nói thêm gì nữa. Ông viết một bức thư, đồng thời cầm lấy tư ấn của ông và Phó Khang Thành giao cho Ôn Đình Trạm.



"Cuộc đời của lão phu đã đánh cược rất nhiều lần, tất nhiên đến ngày hôm nay vẫn là thắng nhiều thua ít và đã qua rất nhiều năm rồi lão phu chưa từng đánh cược thêm lần nào. Hôm nay lão phu sẽ dùng toàn bộ tính mạng của gia tộc Phó gia và tất cả vinh hoa phú quý trên người của lão phu đánh cược một lần." Chử đế sư giao tín vật cho Ôn Đình Trạm.



"Lão phu tin tưởng vào trực giác của mình."



Trực giác của ông rất mâu thuẫn, tiểu thiếu niên này trông rất nguy hiểm, thế nhưng ông lại tin tưởng cậu.



***



(*) Tinh phong huyết vũ: Gió tanh mưa máu, ý muốn nói là một khung cảnh điên cuồng giết chóc.