Quái Phi Thiên Hạ

Chương 118 : Kinh Thế Thần Đồng

Ngày đăng: 11:17 30/04/20


“Đây là…” Ôn Đình Trạm nhận lấy hộp thiếc từ trong tay Dạ Dao Quang. Tuy hộp không khóa nhưng Ôn Đình Trạm nghĩ nếu tùy tiện mở ra thì có chút không hay.



“Phải hỏi đại sư trước đã!”



“Vật này đã bám bụi rồi, cũng không có khóa. Lúc lão hòa thượng để chàng vào đây cũng không cố ý căn dặn chàng điều gì, để ý cẩn thận như vậy làm gì.” Dạ Dao Quang liếc nhìn khuôn mặt trắng bệch của Ôn Đình Trạm, sau đó đoạt lấy hộp thiếc từ tay cậu, chuẩn bị mở ra. Nhưng Dạ Dao Quang không tài nào mở được chiếc hộp thiếc không khóa đó, kể cả khi cô dùng đầu ngón tay vận khí ngũ hành cũng không mở được.



“A di đà phật.” Lúc Dạ Dao Quang nổi giận muốn đập vỡ nó thì tiếng của Nguyên Ân vang lên từ phía sau:



“Đã hơn một trăm năm, không ngờ chiếc hộp này lại rơi vào tay tiểu hữu.”



“Thảo nào lớp bụi lại dày như vậy, chút nữa thì sặc chết ta, hòa thượng ông nói xem phải đền bù cho ta thế nào đây!” Dạ Dao Quang chê bai ném chiếc hộp đi, Ôn Đình Trạm vội vàng vươn tay đỡ lấy.



“Thế thì tặng vật ấy cho tiểu hữu vậy, để an ủi cho tiểu hữu.” Nguyên Ân rất vô tư nói



“Xì, ta không thể mở nó ra, tặng cho ta thì có ích gì?” Dạ Dao Quang trợn mắt, vừa rồi cô đã dùng hết năm phần công lực nhưng cũng không mở ra được.



“Chiếc hộp này là do một vị thí chủ lánh nạn để lại hơn trăm năm trước. Vị thí chủ đó trốn ở đây, được sư thúc cứu nhưng do bị thương quá nặng, chưa chờ được đến lúc sư phụ trở về đã qua đời. Sau đó chưa từng có người đến đây hỏi thăm về chiếc hộp này. Tám mươi năm trước không ít khách hành hương vì nghe được tin này mà đến, về sau dần dà cũng không có người hỏi thăm nữa, thế nên mới bị cất sâu ở đây. Nếu đã được tiểu hữu lấy ra lần nữa, chắc hẳn có duyên với tiểu hữu.” Nguyên Ân kể sơ qua về lai lịch của chiếc hộp.



“Có duyên? Có duyên thì tại sao ta không thể mở ra được?” Dạ Dao Quang khoát tay.



“Đừng lừa ta, ta chẳng qua hiếu kỳ, tiện tay sờ sờ thôi, ông vẫn nên lấy về đi!”
Dạ Dao Quang thấy tốc độ tay của Ôn Đình Trạm vẫn không ngừng, sắc mặt rất thong dong, ánh mắt vẫn trong veo như cũ. Cô không khỏi kinh ngạc trước dung lượng não bộ của tên tiểu tử này, khả năng tư duy logic và khả năng ghi nhớ quả là nghịch thiên.



Cạch! Đột nhiên Ôn Đình Trạm để chiếc hộp lên bàn. Tất cả mọi người đều nghĩ liệu có phải cậu biết khó mà lui, định bỏ cuộc nhưng lại thấy cậu ngẩng đầu nhìn về phía Dạ Dao Quang:



“Dao Dao, chúng ta ăn cơm trước đã.”



“Ăn cơm trước?” Dạ Dao Quang ngơ ngác, ý nói ăn cơm trước sau đó sẽ tiếp tục sao?



Ôi mẹ ơi, hình dáng thứ này giống nhau y đúc, ăn cơm một lúc liệu có còn nhớ bước phá giải không?



“Ừ, ăn cơm trước, ta đã giải được một trăm sáu mươi ngàn bước, ăn xong rồi giải tiếp.” Ôn Đình Trạm cầm hộp, không để người nào động vào, tránh quấy rầy đến trí nhớ của cậu.



Mọi người nhìn bóng lưng của Ôn Đình Trạm giống như nhìn thấy một tên yêu nghiệt, với cậu vốn dĩ không có trí nhớ tạm thời! Còn có thể trở lại ăn cơm thì dường như cậu có khả năng ngưng đọng kí ức.



“Sư phụ, Ôn... Ôn... Ôn… tiểu công tử sau hai canh rưỡi đã giải ra một trăm sáu mươi ngàn bước…” Chử Hựu bị mấy con số này làm kinh ngạc đến mức cà lăm.



***



(*) Cửu liên hoàn: Là trò chơi vận dụng tư duy và trí thông minh để giải.