Quái Phi Thiên Hạ

Chương 122 : Nam Viên Hào Trạch

Ngày đăng: 11:17 30/04/20


"Oa, đây là cái gì?"



Dạ Dao Quang ngồi xổm xuống, ánh mắt lấp lánh như ngọn nến nhặt chìa khóa lên rồi cẩn thận cầm trong tay.



Đây là một chiếc chìa dài khoảng ba tấc (1), đầu trên chìa khóa là một đồng tiền xu. Đồng xu này, không phải, là hai đồng xu vàng được chế tạo thành một đồng. Đồng xu khiến cho Dạ Dao Quang kinh ngạc này chính là "Hội Xương Khai Nguyên" (2).



Rất nhiều người đều cho rằng “Khai Nguyên Thông Bảo” (3) được chế tạo vào đời vua Đường Huyền Tông - Lý Long Cơ. Bởi vì vị vua phong lưu Lý Long Cơ lấy niên hiệu là “Khai Nguyên”, vả lại mọi người đều biết đến thời gian này với tên gọi “Khai Nguyên Thịnh Thế” (4). Chuyện này là một hiểu lầm vì “Khai Nguyên Thông Bảo” được đúc vào năm thứ tư Vũ Đức (5), dưới đời hoàng đế khai quốc nhà Đường - Lý Uyên.



Nối liền với hai đồng tiền xu là trục chìa khóa rộng khoảng một ngón tay cái, mặt trên được khảm bởi năm màu của bảo thạch: tím, đỏ, lục, lam, vàng. Hình dạng bảo thạch nhô ra bất quy tắc, mỗi viên bảo thạch đều lớn bằng đầu ngón tay cái, màu sắc diễm lệ khiến người đời mê say.



“Chiếc chìa khóa này thật quý giá, nếu đây là chìa khóa của một kho báu thì muội có thể tưởng tượng số bảo vật to lớn bên trong.” Mắt của Dạ Dao Quang suýt chút nữa đã biến thành hình trái tim giống như cánh cửa của một kho báu khổng lồ đang mở rộng trước mặt cô, ánh mắt đầy mê say.



“Lúc nãy không phải Dao Dao đã nói, cho dù có kho báu thật cũng không thèm sao?” Ôn Đình Trạm trêu ghẹo, rút chìa khóa từ trong tay Dạ Dao Quang ra rồi cầm lên nhìn cẩn thận.



Dạ Dao Quang đang muốn phản bác lại một câu thì thấy Ôn Đình Trạm quan sát rất chăm chú, nên chỉ hơi nhíu mày với cậu. Chờ Ôn Đình Trạm nhìn một lúc lâu nhưng lại không có phản ứng, cô liền quơ quơ tay trước mặt cậu:



“Sao thế, nhìn ra cái gì sao?”



“Không có.” Ôn Đình Trạm đưa lại chìa khóa cho Dạ Dao Quang.



“Chàng giữ lấy đi, để thứ này ở chỗ ta cũng không có ích gì. Giữ lại thi thoảng chàng xem một chút, không biết chừng một ngày nào đó sẽ nhìn ra điều kì diệu bên trong.” Dạ Dao Quang không nhận.



Ôn Đình Trạm nghĩ ngợi một lát rồi đưa tay nhận lấy:
Nhà ở nam viên đã trở thành tượng trưng cho thân phận và địa vị.



Phó gia quả thật đã bỏ rất nhiều vốn liếng ra. Nhà ở nam viên dù có thuộc loại nhỏ bé và hẻo lánh nhất, khi mang ra ngoài cũng không dưới mười vạn lượng. Đây không phải cấp tiền cho cô, mà là cho cô ơn huệ lớn bằng trời! Cái gọi là không thể với tới tiền bạc là viện cớ. Gia chủ của Phó gia là Hộ bộ Thượng thư, Hộ bộ quản lí thuế ruộng trong thiên hạ. Nếu như ngay cả nhà của Hộ bộ Thượng thư cũng không góp được mười vạn lượng bạc thì hoàng triều này còn nghèo đến thế nào nữa?



Dạ Dao Quang không nghĩ ra vì sao Phó gia phải làm như vậy! Địa sư (7) trong thiên hạ này nhiều vô kể, cô chỉ là người tầm thường nhất trong số đó, chẳng qua vừa may gặp được cô. Do có Nguyên Ân giới thiệu, chỉ mới tin tưởng và giao nhiệm vụ cho một lần, cho dù cô thay đổi cục diện cứu Phó gia, cũng không đến mức như vậy…



Dạ Dao Quang hiển nhiên không biết, địa sư trong thiên hạ vô cùng nhiều nhưng cô có một vị hôn phu thông minh làm người ta nể nang, vả lại có thể hóa nguy nan lần này lại không có mấy người. Bởi vì Ôn Đình Trạm lọt vào mắt xanh của Chử đế sư nên Phó gia mới giao hảo trước.



***



(1) Tấc: Đơn vị đo chiều dài, 10 phân là 1 tấc.



(2), (3): Hội Xương Khai Nguyên, Khai Nguyên Thông Bảo: Là cùng một loại tiền xu.



(4) Khai Nguyên Thịnh Thế: Thịnh thế nghĩa là đại hưng thịnh, Khai Nguyên Thịnh Thế là thời Khai Nguyên hưng thịnh. Bởi vì nhà Đường dưới đời vua Lý Long Cơ là giai đoạn hưng thịnh nhất.



(5) Vũ Đức: Niên hiệu dưới đời vua Lý Uyên.



(6) Múa đao múa kiếm: Nguyên văn là vũ thương lộng đao.



(7) Địa sư: Là thầy phong thủy chuyên xem đất đai.