Quái Phi Thiên Hạ
Chương 17 : Đến Dương Phủ Làm Khách
Ngày đăng: 11:16 30/04/20
Dương đại thái thái nghe xong vô cùng hoảng sợ, vội nói: “Cô nương, có phải mang chuỗi lục lạc vàng đó đi chỗ khác là tiểu nữ sẽ khỏi bệnh mà không cần uống thuốc?”
“Mang chuỗi lục lạc vàng đó đi chỗ khác rồi tim đại phu đến khám sẽ chữa khỏi được. Bệnh khí trong cơ thể Dương cô nương vẫn cần đại phu chữa trị.” Dạ Dao Quang giải thích.
“Có thể làm phiền cô nương đến nhà chúng tôi một chuyến không? Xem thử phòng tiểu nữ còn chỗ nào khác không ổn nữa.” Dương đại thái thái vẫn chưa yên tâm, tha thiết mời, sau đó lại bổ sung thêm một câu: “Cô nương yên tâm, tuyệt đối sẽ không quên thù lao dành cho cô nương.”
“Đã rời khỏi nhà hai ngày, ta đã quyết định hôm nay về nhà.” Dạ Dao Quang nói, cô vẫn còn nhiều việc cần làm, tiểu thư Dương gia bị xung một năm vẫn chưa chết yểu, cho thấy không còn vấn đề gì khác.
“Nhà Dạ cô nương ở đâu?” Dương đại thái thái hơi sốt ruột hỏi.
“Đỗ Gia thôn.” Dạ Dao Quang trả lời, bỗng nhiên nhớ đến lời của Nguyên Ân, sau đó nhìn Dương đại thái thái: “Không phải thuận đường đến Dương phủ đó chứ?”
Vừa hay Dương đại thái thái kích động nói: “Đúng là thuận đường với Dương phủ, đây chính là duyên phận. Ta đảm bảo nhất định đưa cô nương về nhà an toàn. Xin cô nương hãy đến Dương phủ một chuyến.”
Quả đúng là duyên phận rồi, Dạ Dao Quang cũng không muốn từ chối nữa, dù sao cũng thoải mái hơn đón xe bò. Mặc dù bây giờ đã có vàng, nhưng cũng đâu thể nào mang một đĩnh vàng đi thuê xe ngựa chứ?
Sau khi Ôn Đình Trạm tắm rửa xong, cùng với Dương Tử Quân ba người đi theo người hầu đến chính đường dùng bữa. Gia phong Dương gia rất hòa thuận, không có con thứ, Dương gia chủ ngoài hai thông phòng (1) ra không có thêm thiếp, do đó trừ phi trong người không khỏe, khi dùng bữa mọi người đều dùng ở chính đường viện chính.
Sau khi dùng bữa, Dạ Dao Quang nói ra kế hoạch của mình, Dương đại thái thái kiến nghị cô liệt kê ra một danh sách để bà bảo người đi mua, Dạ Dao Quang từ chối, cô rất muốn được xem cảnh đường phố bán buôn thời cổ đại trông như thế nào. Mặc dù chủ cũ có ký ức nhưng hơi mờ nhạt. Dương đại thái thái cũng không ép, phái quản sự đắc lực đi theo, Dương Tử Quân cũng đi theo.
Đầu tiên cô hỏi tiền trang, vừa hay Dương gia cũng có tiền trang trên trấn, Dạ Dao Quang cũng tranh thủ tận dụng, những nơi khác dùng vàng đổi bạc không tránh khỏi việc bị trừ một ít, đến tiền trang của Dương gia tuyệt đối không cần lo lắng, cô đổi tất cả vàng thành ngân phiếu, nhiều mệnh giá, lại đổi một ít bạc lẻ. Dạ Dao Quang nóng lòng đi mua đồ, đầu tiên tất nhiên là lương thực.
Lương thực ở đây do năm nay thất thu nên giá hơi cao, gạo hai lượng bạc một thạch. Một thạch ở đây tương đương tám mươi tám ký. Loại tốt nhất phải đến năm lượng bạc một thạch, loại gạo đó Dạ Dao Quang sau khi nhìn kỹ thấy quả thật rất ngon, cô đang trong giai đoạn dậy thì, còn Ôn Đình Trạm cũng trong thời gian tăng chiều cao, phải ăn loại tốt nhất mới được, nên cô mua mười thạch, kho lương ở nhà rất lớn nên không sợ chứa không hết, hơn nữa có Dương gia giao hàng đến tận cửa càng tiện hơn. Sau đó là các loại gia vị như dầu, muối, tương, dấm, trà... loại nào cũng mua loại tốt nhất với số lượng lớn. Cô còn mua thêm một ít vải, cô cũng muốn mua quần áo may sẵn nhưng cứ cảm thấy không vừa lắm, may đo lại phải chờ mấy ngày mới đến lấy được, tiệm thêu nói có thể giao hàng đến nhà. Dạ Dao Quang may cho mỗi người bốn bộ mặc tạm, vẫn chuẩn bị chính tay làm, kỹ năng đã có sẵn, là tài sản trời ban cho, dù sao cũng không thể lãng phí.
Tiếp theo là đi mua bút mực giấy nghiên, cuối cùng sau khi đã chất đầy, cô mới bảo Dương gia quản sự đưa về Dương gia trước. Sau đó cô mới đi dạo, mua những thứ cô thực sự đang cần.
***
(1) Thông phòng: Nô tỳ cận thân được chủ thu nạp làm thiếp thời xưa.