Quái Phi Thiên Hạ
Chương 18 : Pháp Khí La Bàn
Ngày đăng: 11:16 30/04/20
Mặc dù chỗ này không có phố phong thủy như thời hiện đại, có thể mua hết tất cả công cụ cần thiết, nhưng vì phong thủy ở thời cổ đại thịnh hành nhất chính là vào thời Tống, và sở dĩ Nguyên Thái Tổ giành được thiên hạ, có không ít công lao của một vị đại sư huyền học bên cạnh ông, sau khi khai quốc đã được phong làm quốc sư, hưởng đãi ngộ siêu nhất phẩm, nhưng không được cha truyền con nối. Quốc sư phủ đã kéo dài ba đời, bốn mươi năm trước đã bị tiên đế phế trừ.
Tuy nhiên vẫn không làm giảm địa vị của phong thủy sư triều Nguyên, do sự thúc đẩy của triều Tống và triều Nguyên, nên cũng có cửa hàng chuyên kinh doanh công cụ phong thủy. Dưới sự dẫn đường của Dương Tử Quân, Dạ Dao Quang nhanh chóng đến được tiệm phong thủy duy nhất ở Thái Hòa trấn.
Ông chủ đang ngồi phía sau quầy khảy bàn tính ngẩng đầu lên nhìn thấy người vừa bước vào là ba đứa trẻ choai choai, lại còn có hai trong số đó ăn mặc đơn giản, nên cũng chỉ nói một câu: “Cứ xem thoải mái, có gì cần hãy bảo với lão già ta một tiếng là được.”
Thái độ mặc dù không nhiệt tình, nhưng đối với mấy đứa trẻ bị tưởng nhầm là vào tiệm vì tò mò thì đã là rất khách sáo.
Trong tiệm có sáu la bàn, kiểu dáng và chất liệu cũng khác nhau, Dạ Dao Quang nhìn một lượt thấy đều không phải loại cô thích, la bàn thời này hầu như đều là la bàn tam hợp và la bàn tam nguyên, loại cô cần là la bàn tổng hợp.
La bàn tam hợp chủ yếu do ba tầng, hai mươi bốn phương hướng tạo thành. La bàn tam nguyên chủ yếu là có quẻ Dịch sáu mươi bốn quẻ ở tầng lớn nhất, chỉ có một tầng hai mươi bốn phương hướng. Còn la bàn tổng hợp kết hợp ưu điểm của cả hai loại, tinh vi hơn, nội dung phức tạp, nếu không phải là người vô cùng tinh thông huyền học thì nhìn vào đều thấy choáng váng.
Vì vậy, Dạ Dao Quang hỏi ông chủ: “Ông chủ, la bàn ở đây chỉ có sáu cái, có cái nào tốt hơn một chút không?”
“La bàn tốt còn có hai cái, nhưng cô nương xác định là cô nương muốn mua?” Ông chủ tò mò nhìn Dạ Dao Quang, còn nhỏ như vậy đáng lẽ không phải là người hiểu những thứ này mới đúng, nhưng trông lại không giống những đứa trẻ nhà giàu vì hứng thú nhất thời mà đi mua về chơi.
“Phương vị căn tiệm của ông chủ cực tốt, cửa lớn này vốn dĩ đặt ở phương vị cát tinh sinh khí.” Dạ Dao Quang chỉ vào cánh cửa cũ: “Ông chủ đích thực đã chọn thiên y môn, đây không phải là cầu tài mà là cầu sức khỏe.”
Giả vờ không nghe thấy, Dạ Dao Quang lại chọn thêm một vài món đơn giản trong tiệm, như giấy vàng dùng để vẽ bùa, giấy chu sa, chu sa...
Cuối cùng ông chủ đã hỏi địa chỉ của cô, Dạ Dao Quang cũng trả lời đúng sự thật, không chừng sẽ kiếm được mối làm ăn, ông chủ hỏi như vậy, còn không phải là để khi có việc gì có thể tìm đến sao!
Đi một vòng, bao gồm lương thực và bút mực giấy nghiên mua trước đó, tổng cộng đã tốn hết năm trăm lượng bạc, mặc dù không đau lòng, nhưng không thể không nói rằng tiền quả thật tiêu quá dễ, cô vẫn còn một nơi cần tiêu tiền chưa đi nữa chứ!
Cô chuẩn bị mua vài miếng ngọc, bố trí một trận phong thủy trong nhà để nuôi dưỡng, mặc dù hiện tại tu vi cô còn thấp, trận cô bày nuôi dưỡng cũng chậm, nhưng nhờ giao kết của Dương gia thì khách hàng sẽ càng ngày càng nhiều, nếu không có vài món đồ sẽ không tiện, đây là thứ không thể không mua.
Sờ vào chiếc ví đã nhẹ đi không ít, nhưng cô vẫn nhờ Dương Tử Quân dẫn đường đến một tiệm ngọc có quan hệ thân thiết với Dương gia.
***
(1) Tấc: 1 tấc = 3.333 cm.
(2) Lễ đội mũ: Thời xưa khi con trai đến tuổi hai mươi sẽ tiến hành lễ đội mũ, cho biết người đó đã trưởng thành.