Quái Phi Thiên Hạ

Chương 20 : Ngọc Bài Trong Tầm Tay

Ngày đăng: 11:16 30/04/20


Sáng hôm sau, Dạ Dao Quang vẫn dậy sớm nạp khí ngũ hành, sau đó đi dùng bữa sáng, dự tính dùng xong bữa sáng sẽ ra ngoài tìm mối làm ăn lớn, tích cóp đủ hai ngàn lượng bạc.



Dạ Dao Quang vừa định cất bước, Dương đại thái thái bèn gọi cô lại, nói là có chuyện muốn thương lượng với cô. Trong lòng Dạ Dao Quang cũng đoán được đôi chút, nhưng sau khi Dương đại thái thái dẫn cô đi gặp một người thì trong lòng vẫn không kìm được vui mừng, vì người này chính là khách hàng lớn của cô.



“Đây là Tiền thái thái, bọn ta vốn là tỷ muội thân thiết từ nhỏ, sau này lại có duyên được gả đến cùng một nơi, phu quân ta và Tiền viên ngoại giao tình cũng khá tốt.” Dương đại thái thái giới thiệu cho Dạ Dao Quang người phụ nữ rõ ràng nhỏ hơn Dương đại thái thái ba tuổi nhưng trông lại già hơn Dương đại thái thái đến mười tuổi trước mặt.



“Tiền phu nhân.” Dạ Dao Quang gật đầu, gọi một tiếng đơn giản.



“Dạ cô nương.” Dung mạo Tiền phu nhân mặc dù khổ sở tiều tụy, nhưng giọng nói lại rất hòa nhã hiền từ, cũng không vì tuổi tác của cô mà nghi ngờ cô, ắt hẳn Dương đại thái thái đã nói trước với bà ta. Ba người sau khi ngồi xuống thì nói thẳng vào vấn đề: “Dạ cô nương, bản lĩnh của cô nương Hàn tỷ tỷ đã nói cho ta biết, nếu như ngay cả Nguyên Ân đại sư cũng tin tưởng cô nương, thì ta sẽ nói thẳng vậy. Ta và phu quân thành thân đã mười hai năm, nhưng vẫn chưa có con cái, năm thứ hai sau khi thành thân từng có thai nhưng chẳng may bị sẩy, từ đó không còn dấu hiệu gì nữa. Ta vốn tưởng là do bản thân, từng khám vô số đại phu, đại phu đều nói cơ thể ta tuy yếu nhưng lại không ảnh hưởng đến việc mang thai. Sau khi thành thân năm năm, ta vẫn chưa sinh được đứa con nào, do đó đã nạp hai thiếp cho phu quân, năm sau hai người này đều lần lượt có mang nhưng lại cũng đều lần lượt bị sẩy, sau đó phu quân tự tìm một nữ tử nhà lành nạp vào phủ, cũng vẫn không có con...” Nói đến đây, vành mắt Tiến phu nhân đỏ hoe: “Người bên ngoài hay chuyện đều nói do tổ tiên Tiền gia đã làm chuyện thất đức nên ông trời thấy chướng mắt, muốn Tiền gia tuyệt hậu...”



“Phu nhân.” Nha hoàn theo Tiền phu nhân đến đưa khăn cho bà.



“Muội muội đừng khóc nữa, hãy nghe thử Dạ cô nương nói như thế nào đã.” Dương đại thái thái họ Hàn.



“Để Hàn tỷ tỷ và Dạ cô nương chê cười rồi.” Tiền phu nhân lau mắt xong mới nói.



Dạ Dao Quang thấu hiểu, đừng nói là ở thời cổ đại chú trọng việc có con nối dõi này, cho dù là thời hiện đại, kết hôn mười hai năm mà vẫn chưa có con e rằng cũng sẽ sốt ruột đến bạc tóc. Do đó, Dạ Dao Quang nở nụ cười đầy thiện ý: “Tiền phu nhân có thể cho ta sinh thần bát tự của phu nhân không?”
Lải nhải dặn dò một phen, Dạ Dao Quang cũng không ngờ có một ngày cô lại có thể càm ràm đến mức này đối với một tên nhóc, đúng lúc này, đại quản sự của Dương phủ đến.



“Dạ cô nương, đây là thù lao thái thái bảo tiểu nhân mang đến, thái thái nói cô nương phải đi phủ thành, trên người cũng không thể không có bạc.” Dương quản sự cũng đưa một chiếc ví.



Dạ Dao Quang biết đây là tâm ý của Dương đại thái thái nên cũng nhận lấy, chờ Dương quản sự đi khỏi, Dạ Dao Quang mới mở ví ra, Dương đại thái thái cho cô một ngàn năm trăm lượng ngân phiếu! Sau đó vội vàng mở chiếc ví Tiền phu nhân cho, trong đó không ngờ cũng đến một ngàn lượng.



Quả thật khiến Dạ Dao Quang vô cùng vui sướng, lập nhớ từ số tiền của Dương đại thái thái rút ra ba trăm lượng, tìm Dương quản lý vừa rời khỏi không lâu nhờ ông phái người mang đến Vĩnh An Tự, đây là tiền nhang đèn đã đồng ý trả Nguyên Ân!



Sau đó cô còn hai ngàn hai trăm lượng, trong đó hai ngàn lượng mang đi mua ngọc bài đưa cho Ôn Đình Trạm giữ, cộng thêm một trăm lượng trước đó cô còn đã cho Ôn Đình Trạm năm mươi lượng, cô còn lại hai trăm năm mươi lượng.



Hai trăm năm mươi (1), con số này Dạ Dao Quang không thích lắm, nhưng vẫn mang chúng theo Tiền phu nhân đi phủ thành.



***



(1) Hai trăm năm mươi: Trong tiếng Trung, con số này dùng để chỉ người khờ khạo, ngốc nghếch.