Quái Phi Thiên Hạ
Chương 242 : Bạn cũ của lão hòa thượng
Ngày đăng: 11:19 30/04/20
Ôn Đình Trạm nghe vậy liền quay ra sau xem thử nhưng công lực của cậu bây giờ vẫn chưa thể cảm nhận được khoảng cách này, liền hỏi: “Bọn họ cách chúng ta bao xa?”
“Ba dặm”. Dạ Dao Quang trả lời.
Đưa tay lên vén rèm bên cạnh, Ôn Đình Trạm nhìn trời rồi lại nhìn xung quanh, tiện tay lấy tấm bản đồ trong tay mở tới Phong thành, xem qua một lát rồi mới ngẩng đầu lên nói với Dạ Dao Quang: “Dao Dao muốn cắt đuôi bọn họ không phải là không có cách”.
Hai tay đang ôm đầu ngả ra phía sau, Dạ Dao Quang nghe vậy liền nhào lên phía trước: “Chàng nói thử xem!”
“Chúng ta thúc ngựa đi nhanh, một canh giờ sau có thể vào thành, cho dù bây giờ bọn họ bắt đầu đuổi theo chúng ta thì cũng có thể khiến họ đến đúng lúc cổng thành đã đóng”. Ôn Đình Trạm nói.
“Bỏ rơi được họ nhưng chỉ sợ sẽ gây thù với họ thôi”. Dạ Dao Quang cười lắc đầu.
“Bọn họ chắc là muốn được bảo vệ hơn nữa nên mới đuổi theo chúng ta như vậy. Sau một giờ nữa, chúng ta nghỉ lại ở trấn này một đêm, theo kế hoạch sớm mai sẽ vào thành.
“Người bọn họ mời không giỏi bằng Dao Dao sao?” Ôn Đình Trạm buồn bực. Vương phi bỏ người mà bọn họ đặc biệt tìm tới, bây giờ lại bám riết đi theo bọn họ, như vậy không phải tự đánh mình hai cái hay sao.
“Người kia quả thực rất có bản lĩnh”. Dạ Dao Quang nói:
“Chỉ có điều lần này lại gặp loại yêu quái không bình thường. Bóng yêu không có yêu khí, nếu không phải đêm qua muội và nó có đấu qua, đổi lại là muội cũng e là không nghĩ ra việc này. Bóng yêu nhập vào cơ thể tiểu quận chúa, tiểu quận chúa vẫn luôn ở trên xe ngựa không nhìn thấy ánh sáng, càng không thể bại lộ. Người đó e là đến bây giờ cũng không thể nói cho vương phi biết là tại sao nên mới khiến cho vương phi nghi ngờ. Thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, vương phi chỉ muốn đứa con của mình được bình an vô sự mà thôi”.
Ôn Đình Trạm nghe xong gật đầu, không nói gì thêm.
“Dạ cô nương có phải là người bạn nhỏ của Nguyên Ân đại sư không?”
“Lư tiên sinh và Nguyên Ân đại sư quen biết nhau sao?” Dạ Dao Quang hỏi lại.
“Nguyên Ân đại sư có ân cứu mạng ta”. Lư Phương nói với Dạ Dao Quang mối quan hệ của hai người.
“Ta với Nguyên Ân đại sư thường xuyên viết thư cho nhau, từng nghe Nguyên Ân đại sư nói về Dạ cô nương”.
Xem ra Lư Phương không nhận nhầm người, nếu không cũng sẽ không biết Nguyên Ân.
Lúc này vương phi đột nhiên nhẹ giọng cười nói: “Đây cũng coi như là Lư tiên sinh và Dạ cô nương có duyên, như vậy cũng tốt, vậy ta có thể yên tâm giao con gái ta cho hai người rồi”.
Người kia là Dạ Dao Quang, lại có duyên với Nguyên Ân, Lư Phương không có gì phải từ chối cả nên thoải mái hỏi: “Dạ cô nương, nếu cô đã đấu với nó, vậy cô có biết nó rốt cuộc là gì không?”
“Bóng yêu”. Dạ Dao Quang trả lời rất chân thành.
“Bóng yêu sao?” Đôi mắt của Lư Phương mở to, chợt gật đầu:
“Thảo nào, chẳng trách ta lại không nhận ra bất cứ điều gì, thì ra là bóng yêu”.