Quái Phi Thiên Hạ
Chương 243 : Bảo kính
Ngày đăng: 11:19 30/04/20
“Không biết Lư tiên sinh đã nghĩ ra cách gì đối phó chưa?” Dạ Dao Quang hỏi.
“Nếu như là bóng yêu thì ta có một bảo vật có thể thu phục, nhưng phải cần tới sự giúp đỡ của Dạ cô nương”. Lư Phương bước tới lấy từ trong bọc quần áo của mình ra một tấm gương, trong đó có một chiếc gương với khung bát quái được làm từ gỗ đào. Người bình thường nhìn vào chiếc gương này sẽ không cảm thấy có gì bất thường cả nhưng Dạ Dao Quang lại nhìn thấy bên trong có rất nhiều tầng khí ngũ hành Kim đang dao động, thì ra Lư Phương là người tu luyện khí Kim.
“Mặt của chiếc gương này đích thực là loại vũ khí có thể đổi phó lại bóng yêu”. Chiếc gương này có thể soi được bóng của tiểu quận chúa, nhưng bóng yêu thì không biết thế nào.
“Lư tiên sinh, nếu như ông tin ta thì phải tạm thời giao chiếc gương này cho ta, tiểu công chúa là con gái…”
“Sao lại không thể chứ!” Lư Phương chìa tay ra đưa cho Dạ Dao Quang tấm bảo kính.
Dạ Dao Quang không nghi ngờ gì liền nhận lấy, sau đó đứng lên nói: “Tối nay ta sẽ ở bên cạnh tiểu quận chúa, tốt nhất vương phi nên cho đám nha hoàn này lui xuống hết đi”.
“Làm phiền Dạ cô nương rồi”. Vương phi nhìn lão ma ma đứng cạnh mình một cái.
Lão ma ma vòng qua tấm bình phong đi tới trước mặt Dạ Dao Quang: “Dạ cô nương mời đi theo ta!”
Dạ Dao Quang xoay đầu ngón tay ấn ấn đường của tiểu quận chúa, tiểu quận chúa lại hôn mê bất tỉnh, cô lại dán một lá bùa trấn yêu khác lên người tiểu quận chúa. Đợi đến lúc cô dùng bảo kính tìm bóng yêu một lần nữa thì bóng yêu đã không còn ở trong phòng nên cô càng thêm lo lắng.
Nhìn qua căn phòng mà tiểu quận chúa đang nằm, cô mở cửa bước ra. Lư Phương đứng ngoài cửa để đề phòng bất trắc, nhìn thấy sắc mặt Dạ Dao Quang bước ra không tốt liền hỏi: “Chạy rồi sao?”
Dạ Dao Quang gật đầu: “So với những gì chúng ta tính thì nó còn giảo hoạt hơn!”
Không ở trong phòng, nó vẫn có thể từ trong phòng chạy ra, biết có người có thể đang đứng ở ngoài cửa nên đổi hướng. Lực tấn công của bóng yêu thấp nhưng lực ẩn giấu lại là giỏi nhất, mà lại không có bất kỳ yêu khí nào.
“Hắn bị trọng thương, nếu không muốn bị tan biến thì ắt sẽ phải đi tìm thức ăn”. Ánh mắt Dạ Dao Quang nhìn xuống.
“Lư tiên sinh chúng ta chia nhau ra hành động thôi”.
Thức ăn của bóng yêu chỉ là máu thịt của nữ nhi chứ không kén chọn, bởi vì đối với hắn chỉ có thứ này mới có tác dụng. Nơi gần nhất bây giờ chỉ có hai chỗ, một là phòng của Ấu Ly và Nghi Phương, một là chỗ nha hoàn của tiểu quận chúa. Dạ Dao Quang trả lại bảo kính cho Lư Phương, nhanh chóng quay về phòng của mình. Cô không phải vì lo cho Ấu Ly và Nghi Phương, cô lo là vì trong phòng có Kim Tử.