Quái Phi Thiên Hạ

Chương 25 : Lần Tốt Bụng Hiếm Có

Ngày đăng: 11:16 30/04/20


Hành động của Dạ Dao Quang, ngoài Mục Tứ ra, không ai cho rằng là tùy tiện, ngược lại còn có vài nét bướng bỉnh, khiến người ta không những không cảm thấy phản cảm mà còn phải bất chợt bật cười, ngay cả Nguyệt Thần công tử cũng kìm không được khẽ nhếch môi lên.



Nụ cười của mỹ nam, quả nhiên khuynh quốc khuynh thành!



Đôi mắt của Dạ Dao Quang suýt nữa biến thành hình trái tim!



Tất nhiên Dạ Dao Quang cũng không chọc ghẹo, vừa nhìn đã biết đối phương là người có địa vị, ở đây không phải thời hiện đại, nếu không cô nhất định bước đến hỏi cách liên lạc. Do đó, cô nhìn chằm chằm vào mỹ nam rồi bắt đầu ăn cơm, không hề vì sự có mặt mỹ nam mà chú ý hình tượng, ngốn nga ngốn nghiến ăn hết một chén cơm, đặt chén đũa xuống, đôi tay đan lại với nhau, chống cằm ngắm mỹ nam.



Nguyệt Thần công tử đối diện có vẻ như hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt cháy bỏng của Dạ Dao Quang, ăn từ tốn chậm rãi, nho nhã cao quý. Sau khi ăn xong, không ngờ bọn họ không có ý định ở trọ lại mà thanh toán xong liền rời khỏi.



Bọn họ vừa đi đến cửa, một luồng gió khiến người ta cảm thấy tinh thần sảng khoái dễ chịu lướt qua tai họ, sau đó liền nhìn thấy Dạ Dao Quang đang chống nạnh dựa bên cánh cửa.



“Cô nương có chuyện gì sao?” Mục Tam, người vừa cứu Mục Tứ khỏi tay Dạ Dao Quang lên tiếng hỏi.



“Không phải ta có chuyện.” Dạ Dao Quang giơ một ngón tay ra lắc qua lắc lại, sau đó chỉ vào Nguyệt Thần công tử: “Mà là người này có chuyện.”



Sắc mặt bọn họ khẽ thay đổi, Mục Tam thấp giọng hỏi: “Cô nương có ý gì?”



Thấy những người đang vây quanh Nguyệt Thần công tử đều đã vào tư thế chuẩn bị động thủ, Dạ Dao Quang khẽ nhếch môi: “Công tử nhà các ngươi đêm nay có tai họa đổ máu, nếu ở trọ lại, địa bàn của bổn cô nương sẽ đảm bảo công tử các ngươi thoát khỏi kiếp nạn này, nếu không...” Dạ Dao Quang buông lỏng tay tỏ vẻ bất lực: “Bổn cô nương cũng không thể nào phá hỏng phép tắc, chỉ đành lực bất tòng tâm.”



Lời nói của Dạ Dao Quang khiến sắc mặt những người đó khẽ chùng xuống, Mục Tam thấp giọng gọi một tiếng: “Công tử, công tử xem...”




Dạ Dao Quang lạnh lùng: “Bổn cô nương ghét nhất có người động đao thương trước mặt mình.”



“Tứ Nhi, không được phép vô lễ với cô nương.” Mục Tam đặt công tử của mình xuống, lên tiếng mắng.



“Tam ca, ai biết được ả với người đó có phải...”



“Im miệng!” Không chờ Mục Tứ nói xong, Mục Tam đã lớn tiếng quát: “Tạ tội với cô nương đi!”



Mục Tứ nghe xong nghểnh cổ lên, nắm chặt bàn tay vừa bị Dạ Dao Quang đả thương, không chịu cúi đầu.



Dạ Dao Quang cũng không thèm quan tâm: “Lý quản sự, đi ngay đi.”



“Dạ dạ dạ, tiểu nhân đi ngay đây!” Lý quản sự vội vàng rời khỏi.



“Cô nương tha tội, muội muội vô lễ, Mục Tam thay muội muội tạ tội với cô nương.” Mục Tam bước ra, chuẩn bị quỳ xuống trước mặt Dạ Dao Quang.



Nhưng rõ ràng Mục Tam vẫn còn cách Dạ Dao Quang ba bước chân, hai chân đang khuỷu xuống bị một luồng khí vô hình ngăn lại, làm thế nào cũng không thể quỳ xuống, Mục Tam hoảng hốt, ánh mắt ngước lên nhìn Dạ Dao Quang ẩn chứa nỗi kinh hoàng.



Mục Tứ cũng nhìn thấy cảnh tượng này, họ là người luyện võ, không biết rằng là do Dạ Dao Quang đã khơi dậy khí ngũ hành đang lan tỏa khắp phòng, chỉ tưởng rằng Dạ Dao Quang là cao thủ tuyệt thế họ không thể nào tưởng tượng được.