Quái Phi Thiên Hạ
Chương 313 : Quẻ độn
Ngày đăng: 11:19 30/04/20
Nếu không phải vừa mới thấy được cảnh đó, Dạ Dao Quang sẽ không nói thẳng với Văn Du như thế. Trải qua chuyện vừa rồi, Dạ Dao Quang cảm thấy Văn Du là một người khá tốt. Ở thời đại ba thê bốn thiếp là chuyện bình thường này, Văn Du rõ ràng rất thích Tầm nhi, Tầm nhi cũng chấp nhận làm thiếp của hắn. Nhưng hắn lại có thể đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ cho Tầm nhi, không thể cho nàng ấy thứ tốt nhất nên để nàng ấy rời đi, không chắc mình có thể cho nàng ấy một đời bình an nên nhịn đau dứt bỏ. Đây không phải điều một người bình thường có thể làm được, thành kiến trước đây về việc hắn ngủ với ma nữ bỗng chốc cũng biến mất, có lẽ trong chuyện này có nội tình.
"Cậu nói cái gì?" Văn Du biến sắc.
"Cậu muốn biết thì chúng ta đi tìm tiểu Lục.” Lời đã nói đến đây Dạ Dao Quang cũng không làm chuyện vô ích, không có tiểu Lục đảm bảo, tên nhãi này chưa chắc đã tin lời cô. Dựa vào việc trong thời đại này mà hắn cũng có phẩm chất như vậy, cô sẽ cứu hắn một lần.
Hai người đến viện của Lục Vĩnh Điềm, quả nhiên Lục Vĩnh Điềm vẫn chưa ngủ. Dạ Dao Quang còn truyền thần thức cho Kim Tử để nó mang theo đám người Ôn Đình Trạm và Tiêu Sĩ Duệ qua đây, mọi người rất nhanh đã tập trung hết ở trong viện. Dạ Dao Quang cất giọng lạnh nhạt nói với Lục Vĩnh Điềm: “Cậu hãy nói mọi chuyện trong chuyến đi cho hắn biết.”
Lục Vĩnh Điềm hơi kinh ngạc nhưng cũng không hỏi kỹ, nói hết mọi chuyện sau khi bọn họ vào Long Hổ sơn cho Văn Du. Nếu không phải Văn Du cũng gặp yêu quái, nghe thấy Lục Vĩnh Điềm nói như vậy, hắn sẽ chỉ nghĩ rằng đó là chuyện không thể nào.
“Vậy bây giờ cậu đã tin lời ta chưa?” Dạ Dao Quang hỏi.
"Ta… ta thật sự đã cùng ma nữ…" Văn Du quả thực không thể tin được.
"Cậu làm chuyện gì thì trong lòng cậu tự rõ.” Dạ Dao Quang cầm một miếng bánh ngọt bỏ vào miệng, ăn hết rồi phủi tay nói:
“Được rồi, bây giờ cậu nói cho ta biết ma nữ ở đâu?”
"Ta không biết." Văn Du nói, vẻ mặt quẫn bách:
"Ta bị hạ độc, tìm đại phu, đại phu nói thuốc kia chỉ có thể… vốn dĩ ta định sai người dưới tìm một cô nương sạch sẽ để dùng nhưng người của ta đều bị đuổi đi rồi. Ta chỉ có thể tự đi tìm, vừa hay tìm được cô gái kia, chúng ta… Ngày hôm sau tỉnh lại, ta đã không thấy bóng dáng nàng ta đâu nữa."
“Không có, đây là những người phụ vương ta lén lút bồi dưỡng, đều trung thành đến chết với phụ vương, hoàng gia gia và ông ngoại ta cũng không biết.” Tiêu Sĩ Duệ rất có lòng tin với những người này.
“Trên người những ám vệ này có dấu hiệu gì không?” Ôn Đình Trạm lại hỏi.
“Có, trên vai phải của bọn họ đều có một bên cánh chim ưng.” Tiêu Sĩ Duệ gật đầu.
“Trước hết hãy để Dao Dao rút một quẻ cho cậu, xác định sự sống chết của những người này.” Ôn Đình Trạm híp mắt, thế này mới dễ cho bọn họ hành động.
Dạ Dao Quang cũng không nhiều lời, cô nhanh chóng rút quẻ, là quẻ thứ ba mươi ba trong sáu mươi bốn quẻ Kinh Dịch - Độn quẻ.
Quẻ tượng vừa ra, Dạ Dao Quang đã lắc đầu nhìn hai người: “Đây là Độn quẻ, hôm nay là ngày Đinh Tị, Độn quẻ rút trong hai ngày Bính Đinh chính là Câu Trần trì thế, đồng thời cũng là động hào (2), chủ tai. Phục Thần cho quẻ này là Giáp Dần Mộc, thuộc về sự mệt mỏi không có sức lực, chỉ e người kia đã lành ít dữ nhiều.”
Nghe xong lời này, Tiêu Sĩ Duệ rất đau lòng. Những người này từ nhỏ đã bảo vệ hắn, không có bọn họ hắn căn bản không sống tới hôm nay. Cha để lại cho hắn chín mươi chín người, bây giờ chỉ còn lại tám mươi lăm người. Hắn sống mười bốn năm, đã mất mười bốn người.
***
(1) Đường hoa: Phố đèn đỏ, nơi tập trung nhiều kỹ viện, gái thanh lâu.
(2) Hào: Những nét ngang liền hoặc ngang đứt tạo ra bát quái.