Quái Phi Thiên Hạ
Chương 385 : Nụ hôn sâu
Ngày đăng: 11:20 30/04/20
“Dao tỷ tỷ…”
“Ăn cơm đi.”
Để tiện bề trông nom Tiêu Sĩ Duệ, Ôn Đình Trạm dọn đến ở cùng hắn. Dạ Dao Quang đương nhiên giơ hai tay tán thành, một mình cô có thể độc bá một căn phòng, đóng cửa phòng Tiêu Sĩ Duệ lại liền tự do. Tiêu Sĩ Duệ thấy bộ dạng này của Dạ Dao Quang, thật lòng có chút không nỡ đả kích cô. Hắn đang định nói ra chân tướng, chợt đôi mắt cảnh cáo của Ôn Đình Trạm ngầm quét tới, hắn chỉ có thể ngoan ngoãn ngậm miệng ăn cơm.
“Hai người đang gạt ta chuyện gì đấy?” Gác đũa trên miệng bát, hai tay chống cằm, đôi mắt hoa đào của Dạ Dao Quang dò xét nhìn bọn họ.
“Ta đói quá.” Tiêu Sĩ Duệ lúng búng nói một câu, ánh mắt không dám nhìn thẳng Dạ Dao Quang, chỉ chuyên tâm cúi đầu và cơm.
Dạ Dao Quang chỉ có thể liếc mắt sang Ôn Đình Trạm, Ôn Đình Trạm đặt miếng cá đã được gỡ xương sạch sẽ vào trong bát cô: “Ăn cơm đi, nàng muốn biết cái gì ta sẽ nói cái đó.”
Dùng đũa chọc chọc miếng cá đặt trong bát cơm mà Ôn Đình Trạm vừa mới gắp cho, Dạ Dao Quang lạnh lùng quét mắt về phía hai người bọn họ. Bữa cơm vừa mới bắt đầu, ngoại trừ Ôn Đình Trạm ai cũng không thoải mái. Dạ Dao Quang tất nhiên là trong lòng khó chịu, mà Tiêu Sĩ Duệ cứ chốc chốc lại hứng chịu ánh mắt Dạ Dao Quang liếc qua, sợ đến kinh hồn bạt vía. Thật vất vả mới ăn xong bữa cơm, Tiêu Sĩ Duệ để bát đũa luôn ở đó, nằm vật ra giường, chưa bao giờ cảm thấy cảm giác giả bệnh lại hạnh phúc đến vậy.
Ôn Đình Trạm nắm tay Dạ Dao Quang tản bộ trong sân. Trong sân có một cây hoa hạnh, lúc này đang chính vào mùa hoa, từng cánh hoa tuyết trắng theo gió bay lả tả. Thỉnh thoảng, có vài cánh hoa chạm qua tóc mai hai người, cũng có những cánh hoa nghịch ngợm, quyến luyến dung nhan tuyệt thế của bọn họ mà dừng lại.
Đôi mắt hoa đào diễm lệ sáng rực mở to, trong lúc nhất thời cô quên cả phản ứng, trong đáy mắt cô là hình ảnh hoa hạnh bay tán loạn cùng với khuôn mặt của cậu. Trên đôi môi là một cảm giác mềm mại dịu dàng. Nụ hôn của cậu vẫn thuần khiết như vậy, lần trước chỉ là khe khẽ chạm vào, lần này cậu đã học được cách ngậm bờ môi cô, nhẹ nhàng mút nó…
Hai người cứ như vậy hôn, cánh hoa hạnh trắng vẫn bay tán loạn trong không trung không ngừng nghỉ…
Tim Dạ Dao Quang cũng không đập rộn lên, đầu óc cô trống rỗng. Cô nghĩ mình chắc là say rồi, say trong ánh nắng rực rỡ lóa mắt, say trong gió xuân nhè nhẹ mơn man, say trong cánh hoa tuyết trắng phiêu diêu, say trong sự dịu dàng triền miên của ai đó…
Qua một lúc lâu, cậu mới khe khẽ buông ra cánh môi đã bị mút đến có chút sưng đỏ ra, nhẹ nhàng tì trán mình lên trán cô. Gió xuân khe khẽ thổi, tóc mai hai người rủ xuống quấn lấy nhau. Ánh mắt trời sau giờ Ngọ ấm áp chiếu xuống, xuyên qua tán cây hoa hạnh đầy cành nở bông tuyết trắng, chiết xạ ra vầng sáng mộng ảo nhiều màu bao phủ hình bóng hai người bọn họ.
Cậu đưa tay ôm lấy khuôn mặt mềm mại của cô, hào quang trong đôi mắt đen nhánh như trân châu phản chiếu trọn vẹn dung nhan của cô, giọng nói của cậu mềm nhẹ lưu luyến: “Dao Dao, trên thế gian này, chỉ duy nhất nàng mới có thể khiến ta rơi vào nơi nguy hiểm. Ngoại trừ nàng, không có một ai xứng đáng cho ta hy sinh. Vì nàng, ta cũng sẽ làm một người ích kỷ, luôn luôn bảo vệ thật tốt chính mình. Cho nên, hãy tin tưởng ta, ta sẽ không để cho bản mình bị thương.”
Cô ngước mắt, lẳng lặng nhìn cậu, khoảng cách giữa bọn họ gần như vậy, cô thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của cậu, còn cả mùi thơm đặc biệt thơm mát lượn lờ trong hơi thở. Cô nhẹ nhàng gật đầu.
Hoa hạnh rơi tựa mưa, tình dài không thể nói, càng chẳng thể kể xiết.