Quái Phi Thiên Hạ

Chương 387 : Người muốn hắn chết

Ngày đăng: 11:20 30/04/20


A Kỳ lập tức thấy trong lòng nặng trĩu, nhanh chóng dẫn Dạ Dao Quang vào trong.



Bọn họ tiến vào trong sân, chỉ cần một bước nữa là tiến vào phía trước cửa ngập ánh trăng của tiểu viện độc lập thì Dạ Dao Quang đưa tay chặn lại trước mặt A Kỳ, đôi mắt sáng quắc lạnh lẽo: “Có trận pháp.”



Dạ Dao Quang nhanh chóng lấy la bàn ra, la bàn lơ lửng xoay tròn giữa không trung. Đợi đến khi kim đồng hồ dừng lại, Dạ Dao Quang lại bấm đốt ngón tay, thì ra chỉ là một trận bát vị nho nhỏ: “Theo ta.” 



Dạ Dao Quang bước cực kỳ đặc biệt, thân thể lại nghiêng đi, đường dưới chân là bước chân bát tự gãy ngang dọc. Trận bát vị không khó, là trận pháp dễ bày nhưng muốn phá vỡ cần tốn thời gian. Dạ Dao Quang cố để bản thân bình tĩnh lại, từng bước in dấu chân lên bát tự. Bởi vì vị trí cực kỳ đặc biệt dẫn đến việc rõ ràng khoảng cách nhìn như hai bước là có thể nhảy qua, nhưng cô phải in lại tám lần dấu chân của hai bước. Mỗi một ô vuông bên trong đều ẩn giấu khí ngũ hành, Dạ Dao Quang không thể khẳng định sau khi tiếp xúc với khí này sẽ xuất hiện cái gì đó nhưng cô tin đối phương đã bày ra trận pháp này, nếu xúc phát trận pháp này chỉ sợ càng thêm tốn thời gian và phiền phức.



Bên này Dạ Dao Quang đang phá trận còn trong phòng Tuyên Lân lại là một cảnh tượng khác, Ôn Đình Trạm và Tuyên phu nhân ngã bên chén trà, chỉ có Tuyên Lân toàn thân bất lực ngồi trên xe lăn. Ánh mắt hắn sâu thẳm cơ trí, bình thản nhìn người đứng đối diện hắn. Nữ nhân mặc vạt áo Tỳ Bà (1) lụa, quần thêu hoa văn chim phỉ thúy màu tím, cánh tay khoác một tấm vải lụa mỏng xuyên thấu màu xanh nhạt, tóc búi xoắn ốc kèm theo một bộ trang sức lam ngọc, thanh nhã nhưng không mất đi sự hoa lệ. Ả chừng ba mươi tuổi, có sự vui tươi của thiếu nữ cũng có khí chất của một vị phu nhân, đặc biệt hoa điền (2) lam ngọc bích dính trên khóe mắt ả càng khiến vẻ đẹp của ả được tô điểm đến mức tuyệt mỹ.



Người này không phải ai khác mà chính là dì ruột của Tuyên Lân - tiểu Nguyên thị. Từ khi hắn sinh ra, ả đã ở góa ở nhà Tuyên gia, từ nhỏ thương hắn như con ruột, thậm chí dưới hoa điền nơi khóe mắt có một vết sẹo sâu vì thay hắn đỡ một đao gây ra, người hắn thân thiết hơn cả mẹ ruột. 



“Có phải rất bất ngờ không?” Giọng nói của tiểu Nguyên thị rất êm tai, có một sự dịu dàng khiến người ta không kìm chế được mà say đắm.
“Ngươi biết không? Sở dĩ ngươi có thể nói và hoạt động được, thực ra không phải là do ta đến Tương Quốc tự quỳ ba ngày ba đêm xin bùa thần. Người quỳ chẳng qua là người hầu của ta, ta sao lại mong tên tiểu yêu nghiệt như ngươi khỏe lại. Năm đó ta dẫn ngươi đi xem hoa đăng, một vị lão đạo sĩ nói tên của ngươi không tốt, sửa tên là có thể khỏe lại, ta vốn không tin nhưng năm đó sau khi quay về vẫn lấy bùa của lão đạo sĩ đưa cho ta đeo trên người ngươi, ngươi lại thực sự có thể nói được hoạt động được.” Khuôn mặt tiểu Nguyên thị có chút vặn vẹo, còn có sự nuối tiếc sâu đậm.



“Đây cũng là nguyên nhân vì sao ta tìm cách hủy đi lá bùa kia. Lúc đầu người ám sát ngươi chính là sát thủ ta mua về, ta cứu ngươi, thay ngươi chặn đao kia chỉ là muốn hủy đi lá bùa vướng víu này, chỉ cần ngươi chết rồi, Tuyên gia sẽ không thể không có người nối dõi. Ta sẽ có thể gả vào Tuyên gia, mẫu thân ngươi vì cái chết của ngươi mà thương tâm quá độ, ốm triền miên thì thật tốt biết mấy nhưng sao ngươi lại không chết!”



***



(1) Vạt áo Tỳ Bà: Là một kiểu dáng áo thường phục có vạt áo trước, vạt áo trên chỉ che đến ngực, không đến dưới nách, cúc áo được đính khuy khá dày từ cổ áo xuống dưới.



(2) Hoa điền: Là một loại hoa văn trang sức của phụ nữ thời xưa.



(3) Nga Hoàng Nữ Anh: Hay còn gọi là Nữ Anh, là tên của một nữ nhân vật huyền thoại sống vào thời kỳ Tam Hoàng Ngũ Đế trong lịch sử Trung Quốc. Theo ghi chép của nhiều sách cổ khác nhau thì bà là con gái thứ hai của đế Nghiêu và đồng thời cũng là thứ phi của đế Thuấn.