Quái Phi Thiên Hạ

Chương 390 : Hỏi ngược lại

Ngày đăng: 11:20 30/04/20


Kỳ Lân công tử vì sao lại không lên tiếng?



Câu này vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc. Đối phương chính là di nương của Tuyên Lân, tại sao khi hắn thoát ra được, biết còn có người ở phía sau nhưng lại không hề mở miệng nói một câu? Cầu cứu một tiếng? Đây rõ ràng một sinh mệnh đang sống sờ sờ, cho dù là người xa lạ cũng không có khả năng quên, vì sao hắn lại quên mất di nương của mình?



Dạ Dao Quang vừa muốn mở miệng liền bị Ôn Đình Trạm ngăn lại. Nhìn xuống tay áo bào rộng lớn, Ôn Đình Trạm cầm tay Dạ Dao Quang nhẹ nhàng nhéo một cái. 



Tuyên Lân không hề biến sắc, vô cùng tự nhiên nói một câu: “Di nương đã chết trước khi xảy ra hỏa hoạn, lúc đó thế lửa hừng hực, Lân không thể bởi vì cứu lấy thi thể của người mà khiến cho người sống mạo hiểm.”



Những người đến dập lửa đều biết thế lửa khá lớn, nếu như lúc đó đi vào cứu người, sợ rằng sẽ một đi không trở lại, mọi người gật đầu một cái liền hiểu rõ ý của Tuyên Lân.



Người nọ lại kinh ngạc: “Đã chết trước khi hỏa hoạn, di mẫu của Kỳ Lân công tử vì sao lại bỏ mạng trong viện của công tử vậy?” 



“Di nương đã tự vẫn.” Tuyên Lân lập tức trả lời.



Tất cả mọi người đều kinh ngạc, người hộ vệ khiêng thi thể liền ghé vào bên tai Tống sơn trưởng nói gì đó, sau đó Tống sơn trưởng gật đầu một cái: “Tuân phu nhân đúng là đã tự sát, đây là chuyện của Tuyên gia…”



“Tống sơn trưởng.” Không chờ Tống sơn trưởng nói xong, người nọ lập tức đứng ra, chắp tay với Tống sơn trưởng. 
“Thuộc hạ bên người Lân có võ nghệ vô cùng cao cường, từng cứu Lân thoát khỏi nguy hiểm từ trong tay hơn năm mươi tên côn đồ, thế nhân đều biết, không biết Kim đồng sinh đã từng nghe qua chưa?” 



Nếu bây giờ Kim Kha trả lời không biết quả thực quá giả dối vì chuyện này đã được loan truyền vô cùng rộng rãi. Thực ra đây chính là sự kiện Tuyên Lân bị ám sát theo như lời tiểu Nguyên thị nói, A Kỳ thương tích đầy mình vì bảo vệ chủ nhân đã giết chết hơn năm mươi sát thủ, sau đó gặp được Tuần phủ đại nhân đi qua. Tuần phủ vô cùng tức giận, liền tự mình điều tra thật kỹ nên mới có thể khiến nhiều người biết đến chuyện này. Trong lúc nhất thời sự tích Kỳ Lân công tử thần bí được thần tiên giúp đỡ đã được mọi người hăng say bàn luận.



“Tại hạ từng nghe qua một chút.” Kim Kha miễn cưỡng nói.



“Chắc hẳn tất cả mọi người đều đã từng nghe nói.” Tuyên Lân hướng về phía mọi người nói, bọn họ lập tức gật đầu. 



“Cho nên, khi mọi người không thấy A Kỳ ở bên cạnh Lân, cũng không nghĩ đến việc người bị thiêu chết chính là A Kỳ nhưng Kim đồng sinh lại có nhận xét thật phi phàm.”



Một người võ nghệ cao cường như vậy, ngay cả Ôn Đình Trạm mang theo hai người cũng trốn ra được, sao hắn lại không chạy thoát? Bọn họ thực sự không nghĩ đến người bị thiêu chết chính là A Kỳ, chỉ coi hắn là kẻ phóng hỏa. Nếu không phải Kim Kha thắc mắc điều đó, thậm chí còn cho rằng hung thủ không chỉ có một người thì có lẽ là sau khi thoát ra, A Kỳ biết Ôn Đình Trạm đã cứu được Tuyên phu nhân cùng Tuyên Lân đã lập tức đi ngăn cản thích khách.



Nhưng tại sao suy nghĩ của Kim Kha và mọi người lại không giống nhau chứ? Chẳng lẽ đúng như lời Kỳ Lân công tử nói, tâm tư của Kim Kha thật sự hơn người? Không, bọn họ đều là đại diện của các học viện lớn tới tham gia cuộc thi văn, nếu không có đầu óc là không thể nào có đủ tư cách như vậy. Mọi người đều nghĩ đến lời nói vừa rồi của Kim Kha, tựa hồ như vô tình hay hữu ý muốn chỉ rõ ra người chết, như vậy vấn đề chính là Kim Kha làm sao biết được người chết là di nương của Tuyên Lân chứ? Nếu như hắn không biết, sao có thể dẫn dắt mọi người?” 



Ngay lập tức ánh mắt của mọi người ý vị sâu xa nhìn về phía Kim Kha. Bọn họ ngày sau cũng muốn bước vào con đường làm quan, dù có một hai người không suy nghĩ như vậy nhưng đa số đều nhận ra đây là một âm mưu nhằm vào Tuyên Lân, lại nghĩ đến chuyện Tuyên Lân nói di mẫu của hắn bị người khác đầu độc…