Quái Phi Thiên Hạ
Chương 391 : Kim tử không đáng tin
Ngày đăng: 11:20 30/04/20
Mọi người đã vất vả hồi lâu, cũng sợ hãi một trận rồi, nên giải tán thôi. Còn về chuyện phóng hỏa giết người, học viện nhất định sẽ toàn lực điều tra thật kỹ.” Đám người Tống sơn trưởng đều là những người dày dặn kinh nghiệm, tự nhiên cũng sẽ hiểu ra nhưng không có bằng chứng nên không thể nói rằng Kim Kha có ý đồ khác, vì vậy bèn phất tay về phía mọi người.
Trên đường trở về học xá, Ôn Đình Trạm kể lại toàn bộ sự việc cho Dạ Dao Quang.
“Học chính đại nhân đâu?” Sau khi nghe xong, Dạ Dao Quang không khỏi nghi hoặc.
Hứa Nguyên chính là anh rể của Tuyên Lân, xảy ra chuyện lớn như vậy sao đến bây giờ hắn còn chưa xuất hiện. Nếu như nói lúc trước tiểu Nguyên thị quật ngã Hứa Nguyên, Dạ Dao Quang cũng không tin. Đề đốc Học chính chính là bậc tam phẩm, bên cạnh lúc nào cũng mang theo nhiều người, tiểu Nguyên thị dù có bản lĩnh hơn nữa cũng không thể duỗi tay dài như vậy được. Nếu ngay cả Hứa Nguyên cũng bị quật ngã, vậy thì chẳng phải sẽ lớn chuyện sao, cũng không có kết quả tốt nên dù tiểu Nguyên thị có bản lĩnh cũng không dám làm vậy.
“Sáng sớm hôm nay, Học chính đại nhân đã bị gọi đi.” Ôn Đình Trạm nói.
Cũng từ việc Học chính đại nhân bị kêu đi gấp vào lúc này, Ôn Đình Trạm mới nghi ngờ di nương của Tuyên Lân. Lần này Hứa Nguyên tới là để chủ trì cuộc so tài văn chương, ngày mai đã bắt đầu, là Học chính Trung Châu hắn không thể nào không dự họp. Đây chính là nhiệm vụ của triều đình, hơn nữa có một chuyện người khác không biết đó là Hứa Nguyên đã được bệ hạ dặn dò chiếu cố Tiêu Sĩ Duệ.
Hứa Nguyên biết rất rõ tối qua Tiêu Sĩ Duệ cũng nằm trên giường, sáng sớm hôm nay sau khi tới xem qua rồi lại vội vã đi, chứng minh chuyện này vô cùng gấp, nhưng thời gian cũng không quá lâu nên Hứa Nguyên mới quyết định đi. Cậu đang nghĩ vì sao lại phải đưa Hứa Nguyên đi, vào thời điểm này không phải có rất nhiều học sinh trúng độc sao? Nhưng bọn họ lại không để ý đến, vậy cần chú ý đến là cái gì? Hơn nữa lúc ở học viện hơn nửa thời gian là Hứa Nguyên bầu bạn cùng Tuyên Lân, Ôn Đình Trạm biết có người muốn đối phó với Tuyên Lân, muốn Hứa Nguyên rời đi chính là vì không muốn hắn xen vào, cũng không muốn mưu hại mệnh quan triều đình nên liền sai Tiểu Quai Quai truyền lời cho Tuyên Lân.
Xem ra tiểu Nguyên thị đã nghĩ nhầm rồi, đúng là hôm qua Tuyên Lân không khỏe, tin này cũng là do A Kỳ nói cho Tuyên phu nhân biết bởi vì đây là nhiệm vụ bà giao cho A Kỳ. Chỉ là mười năm nay Tuyên phu nhân đã quen với việc chuyện gì cũng tìm tiểu Nguyên thị bàn bạc nên mới nói cho tiểu Nguyên thị biết. Mà vừa vặn lại xảy ra biến cố như vậy, tiểu Nguyên thị không thể nhẫn nại được nữa liền ra tay.
“Tiếc là không bắt được kẻ bày trận.” Dạ Dao Quang thở dài, ngay cả hình dáng của đối phương cũng chưa nhìn thấy, những người này cho tới bây giờ chưa từng nghe lệnh tiểu Nguyên thị, họ chỉ lợi dụng ả ta mà thôi.
“Những chuyện này không liên quan tới ta và nàng, Minh Quang nhất định sẽ điều tra rõ.” Chuyện trong nhà của người khác không cần cậu can thiệp vào đến bây giờ mục tiêu duy nhất của cậu chính là giải độc.
“Hừ.” Dạ Dao Quang trợn mắt nhìn Ôn Đình Trạm.
“Lần sau chàng hành động mà không báo trước với muội một tiếng, muội nhất định sẽ thấy chết không cứu.”
“Chàng có nói cho nó biết chia cho mỗi người bao nhiêu thuốc giải không?” Nhìn Kim Tử chạy nhanh như làn khói, Dạ Dao Quang đột nhiên nghĩ đến một vấn đề lớn.
Ôn Đình Trạm lắc đầu.
“Vậy bây giờ chàng nói cho muội, muội sẽ dùng thần thức truyền cho nó biết.” Dạ Dao Quang nghiêm túc nói.
“Ta chưa mở ra, cũng chưa xem qua, ta cũng không biết cần dùng bao nhiêu.” Ôn Đình Trạm lặng lẽ nói.
“Chàng chắc chắc thứ đó chính là thuốc giải?” Dạ Dao Quang xác nhận lại lần nữa.
“Đúng vậy.” Thứ này Ôn Đình Trạm vô cùng chắc chắn, dưới tình huống đó, tiểu Nguyên thị đã dùng phương pháp như vậy để lăng nhục Tuyên Lân, tuyệt đối không thể nào là giả.
“Vậy… dùng nhiều thuốc giải như vậy có thể nào có tác dụng phụ không? Nếu dùng ít đi có đủ để giải độc không?” Dạ Dao Quang lại hỏi.
“Ồ, ta cũng không biết.”
Dạ Dao Quang giật giật khóe mắt, rốt cuộc cô có nên đuổi theo nó hay không. Lúc này nếu kêu Kim Tử nó chắc chắn sẽ không quay về, có khi còn cho rằng người chủ nhân vô lương tâm như cô lại đang trêu đùa nó.
“Cứ kệ nó đi.” Đối với Kim Tử, Ôn Đình Trạm vẫn rất tín nhiệm.
Nhưng sự thật đã chứng minh, ánh mắt Ôn Đình Trạm quả thực nhìn người không tệ, nhưng nhìn con khỉ thì không được. Đêm hôm đó hơn nửa số học sinh bất tỉnh đều tỉnh lại, bọn họ không ngừng chạy đi nhà xí, chạy đến mức cả người đều mệt lả. Còn một nửa số học sinh chưa tỉnh, ba ngày sau tỉnh lại, trong đó có vài người đã trực tiếp bỏ lỡ cuộc thi tài.