Quái Phi Thiên Hạ
Chương 417 : Kỳ úc công tử
Ngày đăng: 11:21 30/04/20
Dục vọng không thể ngăn lại, không thể chấm dứt. Người thiện lưu lại, không thiện đuổi đi, phàm là thất tình lục dục không ai có thể tránh khỏi, làm vua không lấy ham muốn cá nhân làm đầu, mới là minh quân.
Một câu nói này đã khắc sâu trong lòng Tiêu Sĩ Duệ, hắn cảm thấy mỗi một chữ đều rất nặng nề nhưng nghĩ kỹ lại, lời này của Ôn Đình Trạm có lẽ mới là đạo lý mà hoàng gia gia mượn để cho hắn hiểu rõ. Nếu như những quân vương diệt quốc kia không vì ham muốn mỹ sắc của mình mà để những mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành bên cạnh, cho dù để cạnh, có thể nghiêm khắc với bản thân thì sao có thể trầm mê mỹ sắc. Có lúc, sắc không mê người, là người tự mê; rượu không làm say người, mà người tự say.
“Ta hiểu rồi.” Tiêu Sĩ Duệ hết sức nghiêm túc gật đầu.
“Nói như vậy, đáp án của cậu và Tuyên Lân hẳn là giống nhau, vậy thủ khoa...” Văn Du bỗng nhiên nghĩ đến điều này.
“Mọi người cho rằng bệ hạ ra đề này thì dụng ý thật sự của người là gì?” Ôn Đình Trạm bỗng nhiên hỏi.
Ba người nhìn nhau, cuối cùng Tiêu Sĩ Duệ có chút không chắc chắn nói: “Hoàng gia gia thực sự muốn hỏi là đạo làm vua.”
“Đúng.” Ôn Đình Trạm vui vẻ yên tâm nói:
“Ta và Minh Quang đều nhìn thấu thâm ý của đề bài này nhưng chúng ta dù sao cũng là hai người, đối với đạo làm vua hiển nhiên có nhận xét cá nhân, tất nhiên sẽ có thắng bại.”
“Doãn Hòa dường như nắm chắc phần thắng.” Tần Đôn nhìn Ôn Đình Trạm vững như bàn thạch.
“Ta không giống với Minh Quang.” Ôn Đình Trạm bưng chén trà uống một ngụm cạn hết, trà này chính là trà Hàn Hương của Tuyên Lân.
“Ta khi còn nhỏ nhà nghèo, vì thế mà chịu không ít khổ cực, vì vậy ta hiểu nỗi khổ của dân gian hơn Minh Quang. Minh Quang khi nhỏ sung túc, hạn chế bước chân của huynh ấy. Ván này ta sẽ thắng, chỉ có điếu thắng ở chỗ từng trải.”
Tất cả mọi người có cái hiểu cái không, lại ngồi một lúc rồi đường ai nấy đi, Ôn Đình Trạm tắm gội xong đến thăm Dạ Khai Dương mới quay về phòng ngủ. Dạ Dao Quang đã nằm trên giường nhưng lại không ngủ mà thẫn thờ nhìn lên trần nhà, dường như đang chuẩn bị ngủ. Ôn Đình Trạm cũng không quấy rầy cô, nằm xuống giường của mình, cũng nhìn lên trần nhà giống cô.
Một lát sau, Dạ Dao Quang mới nhìn về phía Ôn Đình Trạm bên cạnh: “Tại sao bệ hạ lại ra đề bài như vậy?”
Dạ Dao Quang hỏi vì sao, là vì sao muốn kiểm tra đạo làm vua.
Cuối cùng dân chẳng quên người.
Trông kìa bên khúc sông Kỳ, bờ tre rậm rạp là đà bền dai.
Có vua văn nhã anh tài, tú doanh đá quý che tai đeo vào.
Mũ da ngọc sáng như sao, xem người thận trọng lại đầy nghiêm trang.
Hiển vinh danh tiếng rõ ràng, có vua văn nhã hiên ngang đây rồi.
Cuối cùng dân chẳng quên người.
Trông kìa bên khúc sông Kỳ, tre xanh lớp lớp lên cao.
Có vua văn nhã anh hào, như vàng như thiếc luyện trau tinh thần.
Như khuê như bích ôn nhuần, xem người hoà hoãn thêm phần khoan thai.
Ôi! Trên xe là bậc quan to, tính hay đùa cợt nói cười tự nhiên.
Không hề châm biếm gây phiền. (*)
***
(*) Bản dịch bài thơ Vệ Phong thuộc về Tạ Quang Phát.