Quái Phi Thiên Hạ

Chương 418 : Cậu đánh đàn, cô múa kiếm

Ngày đăng: 11:21 30/04/20


Cuộc thi văn kết thúc, từ nay thiên hạ đã có thêm một Kỳ Úc công tử do bệ hạ đích thân ngự bút (1) phong tặng. Từ nay về sau, ba chữ Ôn Đình Trạm này nổi danh thiên hạ.



Tối hôm đó, buổi đại yến sau cùng dĩ nhiên là do Tống sơn trưởng và Hứa Nguyên của học viện Nhạc Lộc chủ trì. Hễ là học viên tham gia cuộc thi văn đều có mặt. Mọi người chúc mừng Ôn Đình Trạm, song cũng biến thành kết giao, mở rộng quan hệ cho mai sau. Nếu có lúc cần giúp đỡ, nhớ lại những người này cũng dễ dàng nhờ vả.



Ôn Đình Trạm dẫn Dạ Dao Quang, Tiêu Sĩ Duệ, Tuyên Lân và học viên đứng nhất cuộc thi năm ngoái của học viện Nhạc Lộc ngồi cùng bàn với mấy vị sơn trưởng và Hứa Nguyên. Vừa là là học viên ưu tú nhất học viện Nhạc Lộc, vừa là chủ nhà, dĩ nhiên phải thay mặt học viện mời rượu. Hứa Nguyên và các sơn trưởng đều vô cùng nể mặt. Vì lý do thân thể nên Tuyên Lân lấy trà thay rượu cũng không thành vấn đề, nhưng Ôn Đình Trạm cũng lấy trà thay rượu nên học viên này không cạn ly. 



"Kỳ Úc công tử, hôm nay là ngày vui của cậu, dù không lớn bằng lễ đăng khoa nhưng cũng không thể đến một chén rượu cũng chẳng thèm uống chứ?" Thật ra học viên này không có ác ý, cũng không ghen ghét gì, chỉ muốn ép Ôn Đình Trạm uống rượu mà thôi.



"Viên đồng sinh có chỗ không biết, vị hôn thê nhà ta đã căn dặn nhiều lần, trước khi Trạm làm quan thì không thể uống rượu, hại sức khỏe." Ánh mắt Ôn Đình Trạm như có như không đảo qua Dạ Dao Quang.



"Nam tử hán đại trượng phu, sao có thể nghe theo lời phụ nữ nói? Đừng đánh mất cái danh Kỳ Úc công tử của cậu, hãy mau uống một ly nào." Viên đồng sinh tiếp tục khuyên nhủ. 



"Quân tử xem trọng lời nói, Trạm đã nhận lời nàng, đời này không nuốt lời." Ôn Đình Trạm vẫn lắc đầu.



Viên đồng sinh cũng không nói thêm lời không tốt nào nữa mà chỉ cười nói: "Kỳ Úc công tử sợ như thế, chẳng lẽ trong nhà có một sư tử Hà Đông?"



"Khụ khụ..." Dạ Dao Quang đang ăn suýt nữa thì nghẹn. 



Ôn Đình Trạm vô cùng tự nhiên vỗ vỗ lưng của cô rồi mới nghiêm mặt nói với Viên đồng sinh: "Không sợ, không hãi, là kính, là yêu."



Không phải sợ hãi, mà là kính yêu.
Tiếng đàn này vô cùng có trình tự, Dạ Dao Quang hoàn toàn chìm trong tiếng đàn của Ôn Đình Trạm. Kiếm pháp của cô không theo kết cấu, kiếm động tùy tâm, tâm động theo tiếng đàn.



Theo ngón tay nhỏ dài chuyển động trên dây đàn, tiếng đàn tiến vào giai đoạn cao trào nhất. Dạ Dao Quang bất ngờ tung người, tay giương kiếm hoa, kiếm khí vụt ra làm những cành lá của cây hoa hạnh nở rộ phía trước đung đưa. Vô số cánh hoa trắng như tuyết được gió thổi tới, quấn hai người họ vào bên trong.



Dưới bóng đêm, cậu đánh đàn, cô múa kiếm, hoa tuyết trắng bay ngập trời. 



Tiếng đàn nhanh chóng chìm xuống, mũi chân cô rơi xuống đất, cầm kiếm xoay người, từng cánh hoa cuồn cuộn bay lên.



Rất nhiều năm sau, người ở đây cũng không thể quên cảnh tượng tối nay. Hai thiếu niên tuyệt đẹp, tiếng đàn và kiếm của họ như đã trải qua muôn vàn thử thách, ăn ý với nhau, hòa lại làm một, không thể tìm ra một điểm khác biệt



Tiếng đàn hơi ngừng, dư âm vẫn còn lại. Dạ Dao Quang tung người vung kiếm lên rồi đáp xuống mặt đất đầy hoa, tay cầm trường kiếm nhanh chóng múa lượn. Đợi cho dư âm hết hẳn, bước chân cô chắc chắn, mũi kiếm nhắm thẳng vào Ôn Đình Trạm đúng lúc đứng lên, trên thân kiếm có một chuỗi hoa hạnh tuyệt đẹp. 



"Hoa tươi tặng mỹ nhân, Kỳ Úc công tử đừng chê." Cách trường kiếm, một đôi mắt anh đào xinh đẹp bỗng nhiên nháy mắt.



Chỉ có Ôn Đình Trạm có thể thấy được cảnh này. Mọi người cũng không nghĩ tới Dạ Dao Quang lại có thể trêu đùa Ôn Đình Trạm như vậy. Chẳng những Ôn Đình Trạm không buồn, mà còn cầm một đóa hoa trên mũi kiếm lên.



***



(1) Ngự bút: Chỉ chữ hoặc tranh tự tay vua vẽ hoặc viết.