Quái Phi Thiên Hạ

Chương 431 : Mưu tính phong hào

Ngày đăng: 11:21 30/04/20


“Ngươi có thể đánh cho ta hồn bay phách tán.” Quách Viện cười tự giễu:



“Ta đã làm hại nhân gian, ngươi giết ta cũng là thay trời hành đạo.”



“Thay trời hành đạo cũng không phải nguyên tắc của ta.” Dạ Dao Quang nói, sau đó kéo cánh tay Ôn Đình Trạm quay lưng phất tay về phía Quách Viện. 



Về tới học xá đã là đêm khuya, cũng may đã nói trước với Hòa sơn trưởng nên bọn họ mới không bị kiểm tra phòng. Rửa mặt xong, mỗi người đều nằm trên giường của mình im lặng rất lâu, không ai nói gi.



“Trạm ca, sau này đừng như vậy nữa.” Dạ Dao Quang nói xong xoay lưng về phía Ôn Đình Trạm.



“Quách Viện nói không sai, trên người chàng có cát thần phù hộ, nếu chàng tạo ra sát nghiệt quá nặng thì cát thần sẽ biến thành sát thần, từ nay về sau chàng sẽ sa vào ma đạo.” 



Dạ Dao Quang nhắm hai mắt lại, trong lòng có chút phiền muộn. Thế gian này chuyện gì cũng là con dao hai lưỡi, Ôn Đình Trạm được cát thần phù hộ nên có thể biến nguy thành an, nhưng cũng có hạn chế nhất định, càng dễ sa vào ma đạo hơn so với người tu luyện bình thường. Nếu không phải vậy thì vừa nãy Dạ Dao Quang cũng không tùy tiện xuất thủ muốn giết chết Trần Trăn Nhi. Cô giết Trần Trăn Nhi cùng lắm chỉ hao tổn một chút tu vi mà thôi, không ảnh hưởng quá nhiều.



Nghe lời Dạ Dao Quang nói, Ôn Đình Trạm khẽ “ừ” một tiếng.



Dạ Dao Quang không nói tiếp nữa, chỉ nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, nhanh chóng chìm vào mộng đẹp. 



Ôn Đình Trạm trằn trọc mãi không ngủ được, trong đầu của cậu không ngừng vang lên câu nói sa vào ma đạo kia. Cậu cảm thấy cậu đã thành ma rồi, trong nháy mắt, cậu chỉ muốn bản thân mình thật sự nhập ma mà thôi. Nếu nhập ma có phải là cậu cũng có thể tu luyện, trăm năm sau cũng không cần cách biệt trời nam đất bắc với Dạ Dao Quang nữa không?



Thì ra không biết từ lúc nào, cậu đã muốn vĩnh viễn ở bên Dạ Dao Quang.




“Hồ phu tử là dượng của ta.” Trần Trăn Nhi nói:



“Ta tới thăm ông ấy.” 



Hòa sơn trưởng và các phu tử đều có người thân ở gần học viện, ngày nghỉ thì người thân có thể tới thăm.



Dạ Dao Quang gật đầu: “Nhưng cậu tới tìm ta làm gì?”



“Cậu có thể diệt trừ nàng ta phải không?” Trần Trăn Nhi nhìn Dạ Dao Quang. 



“Tạm thời không thể!” Dạ Dao Quang lắc đầu.



“Sao cậu lại không thể? Nếu không thể thì sao nàng ta lại nghe lời của cậu như vậy?” Trần Trăn Nhi bắt đầu cao giọng.



Nàng đã hận chết nữ quỷ trong thân thể mình rồi, nếu như không phải sợ có ảnh hưởng đến danh dự của chính mình thì nàng đã sớm đi tìm người giải trừ. Trên thực tế nàng cũng đã tìm người làm phép, nhưng đa số toàn là kẻ lừa đảo. Tuy nàng không nhớ rõ chuyện xảy ra đêm qua nhưng nàng có cảm giác nữ quỷ kia đã an phận hơn một chút nên nàng mới tới đây tìm Dạ Dao Quang. 



Chuyện của Dạ Dao Quang ở học viện Nhạc Lộc cũng đã truyền ra, nàng vô cùng kì vọng, nhưng thật không ngờ lại phải thất vọng ra về.



“Trần cô nương bình tĩnh, thời cơ đến thì ta sẽ giúp cậu tự do, dù sao ta cũng đã cưỡng chế nên nàng ấy không thể làm tổn hại đến cậu nữa.” Trần Trăn Nhi dù sao cũng chỉ là một nha đầu mười ba tuổi, tuy Dạ Dao Quang biết nàng có chút điêu ngoa nhưng cũng không phải là người có tâm tư ác độc.