Quái Phi Thiên Hạ
Chương 432 : Đào hoa của dạ dao quang
Ngày đăng: 11:21 30/04/20
“Thật sao?” Trần Trăn Nhi đưa tay tóm lấy Dạ Dao Quang, gương mặt tràn ngập mong chờ.
“Tất nhiên!” Dạ Dao Quang khẽ cười.
Dưới ánh mặt trời, thiếu niên xinh đẹp nhoẻn miệng cười quả nhiên đẹp không cách nào tả nổi. Trần Trăn Nhi không khỏi đỏ mặt xấu hổ, hơi cúi đầu xuống, nói khẽ: “Vậy ta chờ cậu…”
“Tiểu Khu!”
Ôn Đình Trạm cùng Tiêu Sĩ Duệ đi tới bắt gặp cảnh này, Tiêu Sĩ Duệ lập tức trợn mắt há mồm. Nếu như hắn không nhìn nhầm thì vừa rồi nha đầu kia đã tỏ thái độ thẹn thùng ái mộ đối với tiểu Khu, nếu hắn nhìn nhầm thì Ôn Đình Trạm bên cạnh nhất định cũng không nhìn nhầm được vì hắn đã cảm giác trên người Ôn Đình Trạm hơi có khí lạnh tỏa ra.
“Được, chờ tới lúc thích hợp ta sẽ tới tìm cậu!” Dạ Dao Quang nói xong liền quay người đi về phía Ôn Đình Trạm và Tiêu Sĩ Duệ:
“Hai người nói chuyện xong rồi sao?”
Trần Trăn Nhi nhìn thấy Ôn Đình Trạm và Tiêu Sĩ Duệ bèn tức giận trong lòng, hai người này đúng là sát phong cảnh, nhưng nàng lại không tiện đứng đây quá lâu nên đành xoay người đi tìm Hồ phu tử.
“Dao tỷ tỷ, đó là ai vậy?” Tiêu Sĩ Duệ nhìn theo bóng Trần Trăn Nhi, lên tiếng hỏi.
“Cháu gái bên nhà vợ của Hồ phu tử.” Dạ Dao Quang trả lời.
“Vì sao nàng lại tới tìm tỷ?” Tiêu Sĩ Duệ hỏi tiếp.
“Chuyện nữ nhi nhà người ta sao có thể nói cho đệ biết?”
Chờ Ôn Đình Trạm đi khuất, Dạ Dao Quang lại tiếp tục cười mãi không ngừng.
Đi đến rất xa rồi vẫn nghe được tiếng cười của Dạ Dao Quang khiến Ôn Đình Trạm có chút buồn bực.
Đúng lúc này, Lục Vĩnh Điềm xé gió lao đến: “Tiểu Khu, tiểu Khu! Cậu mau đi cứu người đi, đồ đệ cậu đang nổi cơn điên đòi giết người!”
Dạ Dao Quang lập tức ngừng cười chạy ra: “Sao vậy?”
“Nhanh, mau đi cứu người, đồ đệ cậu đang định giết cháu gái của Hồ phu tử, nói người ta là quỷ! Giữa ban ngày làm gì có quỷ…”
Còn chưa nghe hết, Dạ Dao Quang đã lập tức bay vọt ra ngoài, sao cô lại tự nhiên quên mất tên đồ đệ ngốc này cơ chứ. Người khác không nhìn thấy quỷ trong cơ thể Trần Trăn Nhi nhưng Càn Dương lại vô cùng mẫn cảm đối với ma quỷ, nghĩ thế Dạ Dao Quang lập tức tăng tốc độ. Cũng may khoảng cách không xa lắm nên Dạ Dao Quang đã nhanh chóng đuổi tới.
Hồ phu tử và vợ đang ở đó, Trần Trăn Nhi hét chói tai trốn sau lưng Hồ phu tử. Càn Dương thấy hai người vướng chân vướng tay liền vẽ ra một vòng tròn, tạo một khe hở giữa Trần Trăn Nhi và vợ chồng Hồ phu tử, sau đó nhanh chóng đánh xuống. Trần Trăn Nhi trúng một chưởng lập tức bị đánh bay ra ngoài.
Càn Dương đang nhảy lên định lao về phía Trần Trăn Nhi thì Dạ Dao Quang phi thân bay tới, tốc độ của cô còn nhanh hơn Càn Dương. Cô nhanh chóng ôm Trần Trăn Nhi vào lòng, sau đó xoay người nghênh đón chưởng của Càn Dương. Hai chưởng chạm nhau, Dạ Dao Quang lập tức ôm Trần Trăn Nhi xoay vài vòng rồi hạ xuống mặt đất.
Tất cả mọi người đều tận mắt nhìn thấy một màn thiếu niên tuyệt sắc kia nhẹ nhàng phong độ cứu mỹ nhân…
Trần Trăn Nhi nép trong ngực Dạ Dao Quang, ngẩng đầu nhìn gương mặt tuyệt mỹ của thiếu niên, nếu buổi sáng nàng chỉ có chút thẹn thùng thì giờ phút này tiếp xúc gần gũi đã khiến trái tim nàng đập nhanh hơn.
Nhẹ nhàng rơi xuống đất, Trần Trăn Nhi còn đang muốn nép trong lòng thiếu niên trước mặt thì lại bị một luồng khí đánh tới, người nàng ngưỡng mộ lại bị một thiếu niên khác có sắc mặt âm trầm kéo đi.