Quái Phi Thiên Hạ

Chương 437 : Vỏ quýt dày có móng tay nhọn

Ngày đăng: 11:21 30/04/20


Đến bước này, Tiêu Tiêu cũng không cần giấu giếm nữa, nàng cười khổ nói: “Nghiên nhi, cảm ơn cậu đã giúp ta che giấu. Nhưng, nhưng mà, ta cũng không biết hiện tại chàng đang trốn ở chỗ nào.”



Dạ Dao Quang liền đẩy người kia xuống, cũng may hắn còn có chút thân thủ nên không trực tiếp ngã xuống đất, chỉ là tư thế có phần hơi bất nhã. Hắn có chút cẩn trọng nói:



“Tại hạ Mục Lịch, đã quấy rối cô nương, mong cô nương thứ lỗi.” 



Bộ dạng Mục Lịch lôi thôi lếch thếch chọc cho Nghiên nhi buồn cười, nàng khẽ cười một tiếng rồi ngẩng đầu lên nhìn về phía xà nhà:



“Huynh tự mình té xuống từ trên kia sao?”



“Ta…” Mục Lịch ấp úng. 



Cô gái này thật đúng là lanh lợi, Dạ Dao Quang xoay người nhảy xuống. Dưới ánh mắt hết sức kinh sợ của mọi người, cô tao nhã lễ phép nói: “Tại hạ vô tình xông vào nơi này, mong rằng hai vị cô nương chớ trách ta.”



“Cậu là người ở đâu đến?” Ánh mắt Nghiên nhi mang theo sự phòng bị nhìn chằm chằm Dạ Dao Quang.



“Tại hạ là Dạ Thiên Khu…” 



“Dạ Thiên Khu!” Không chờ Dạ Dao Quang nói xong, Tiêu Tiêu cùng Nghiên nhi đồng thời kêu lên thành tiếng, ánh mắt Nghiên nhi sáng lên.



“Khó trách mới vừa rồi ta không nhìn thấy cậu, nhất định là cậu đã sử dụng tiên thuật.”



“Cô nương nói đùa, tại hạ nào biết tiên thuật gì, chỉ là sử dụng một chút biện pháp che mắt mà thôi.” 



Dạ Dao Quang cũng không biết danh tiếng của nàng lại lớn như vậy, ngay cả hai người này cũng từng nghe nói qua.



“Tiểu nữ họ Trác, tên Mẫn Nghiên, rất vui được gặp Dạ công tử.” Nàng không tiếp tục truy cứu vì sao đêm hôm khuya khoắt Dạ Dao Quang lại ở bên trong học xá của nàng, thậm chí không chút kiêng kỵ nói ra khuê danh của mình.




“Ngày kia ta vào Tụ Hồn Đỉnh được không?” Sau khi nghe xong, Quách Viện nói.



“Tùy cô.” Dạ Dao Quang rất dễ nói chuyện. 



“Cô không hỏi lý do vì sao lại là ngày kia ư?” Quách Viện tò mò.



“Đây là việc của cô, ta tin cô sẽ không tổn thương người vô tội, mọi chuyện còn lại không liên quan đến ta.” Cô cũng không muốn theo dõi sở thích riêng tư của người khác.



“Cảm ơn.” Quách Viện vô cùng chân thành nói với Dạ Dao Quang. 



“Mau đi đi.” Dạ Dao Quang phất phất tay áo.



Quách Viện nhanh chóng biến mất không thấy bóng dáng.



Lúc này Dạ Dao Quang mới cảm thấy có chút lúng túng, cô quay đầu lại ngượng ngùng nhìn Ôn Đình Trạm: “Cái đó, vừa rồi muội chỉ tùy tiện cảm khái một chút…” 



Ôn Đình Trạm mím chặt môi không nói gì.



Dạ Dao Quang tiến lên trước khoát lên cánh tay của cậu, khẽ tựa đầu vào vai cậu: “Được rồi, chàng đừng tức giận nữa, còn không cho phép muội nói sai sao?”



Nghe giọng cô có vẻ hơi nũng nịu, trong hơi thở cũng thoang thoảng mùi hương hoa đào tỏa ra từ mai tóc của cô, trong lòng cậu nhất thời mềm như nước giống như giọng nói của cô vậy, dù có khó chịu hơn nữa cũng đều tan biến hết. Quả nhiên trên thế gian này cho tới bây giờ vỏ quýt dày luôn có móng tay nhọn, đây chính là khắc tinh của cậu. 



Cậu đưa tay ra ôm chặt cô vào lòng, khẽ thở dài: Thật không biết làm thế nào để giữ nàng cho tốt…



Dành thắng lợi, khóe môi Dạ Dao Quang khẽ nhếch lên: Chàng ơi, cho dù chàng biến thành bộ dạng gì, muội đều có thể hàng phục được!