Quái Phi Thiên Hạ

Chương 438 : Người quỷ khác biệt

Ngày đăng: 11:21 30/04/20


Dạ Dao Quang cũng không hỏi Quách Viện vì sao lại phải đợi hai ngày, có Tụ Hồn Đỉnh thì cô căn bản không cần bận tâm nữa. Dạ Dao Quang lại tiến vào tình trạng học tập nhàm chán, đêm ngày thứ ba Quách Viện quả nhiên đến sông Tương Tư, tự đưa mình vào Tụ Hồn Đỉnh. Dạ Dao Quang đã đốt Ngưng Hồn Hương trong đó.



Vốn cho là đã sắp xếp xong mọi thứ, chỉ cần chờ đến kỳ nghỉ hè của học viện, đám người Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm sẽ đưa Quách Viện đến phủ Bảo Định là xong, nhưng không ngờ vào ngày thứ hai sau khi Quách Viện tiến vào Tụ Hồn Đỉnh, một người không quen biết đến cửa tìm.



“Tiểu Khu, có người tìm!” 



Ăn xong bữa tối, Dạ Dao Quang đang cùng Ôn Đình Trạm đọc sách trong thư phòng thì nghe thấy Tiêu Sĩ Duệ gào to trong sân. Cô lập tức bỏ sách xuống, đi ra ngoài cửa, thấy một thiếu niên vóc dáng mảnh khảnh đứng cạnh Tiêu Sĩ Duệ. Hắn có chút gầy yếu, sắc mặt tái nhợt. Dạ Dao Quang không cần nhìn Càn Dương bên cạnh cũng biết hắn đã từng bị hút dương khí, sự suy nhược của hắn là do đã bị hút một lượng dương khí khá lớn.



Trong lòng Dạ Dao Quang lộp bộp, học sinh này nàng có ấn tượng, chính là người bị hút dương khí mà Càn Dương đã từng nói lần trước gặp được ở học viện. Càn Dương đã chỉ cho cô thấy nhưng lúc đó hắn còn chưa đến mức như vậy, không ngờ hôm nay lại nghiêm trọng như thế. Dạ Dao Quang nghĩ đến Quách Viện hai ngày đó…



“Dạ đồng sinh.” Học sinh kia sắc mặt tái nhợt hành lễ với Dạ Dao Quang, sau khi Dạ Dao Quang đáp lễ, người nọ mới nói: 



“Tại hạ họ Dư, tên Trường An, tự Thụ Đức, là người của Tiền Đường.”



“Cậu tìm ta có chuyện gì?” Dạ Dao Quang lên tiếng hỏi.



“Trường An muốn gặp nàng một lần.” Dư Trường An cũng không vòng vo, liền nói thẳng. 



“Nếu cậu đã tới tìm ta, chắc hẳn cũng biết cậu và nàng ấy chính là người quỷ khác biệt.” Dạ Dao Quang cau mày.



“Trường An biết, nhưng ta chỉ muốn gặp nàng một lần, ở bên nàng trong những ngày còn lại, bầu bạn cùng nàng.” Dư Trường An nói vô cùng thành khẩn.



“Dư đồng sinh, tháng tám tới sẽ bắt đầu thi, cậu hẳn phải quan tâm nhiều hơn đến cuộc thi Hương.” So với Dạ Dao Quang không quen thuộc với Trường An, Ôn Đình Trạm biết rõ hắn hơn. Dư Trường An là một học sinh vô cùng ưu tú, năm ngoái thành tích cũng là trên năm người, nếu không phải tham gia thi Hương thì năm nay hắn cũng sẽ theo bọn họ đi thi văn. 
Quách Viện nhanh chóng nhào tới nhưng nàng đã quên rằng nàng không có thân thể Trần Trăn Nhi, liền xuyên qua người Dư Trường An. Dư Trường An được Ôn Đình Trạm đỡ thấy vậy không khỏi cười khổ. Nhưng hắn vốn yếu ớt, chưa từng trải qua giày vò như vậy nên đã ngất xỉu trên người Ôn Đình Trạm.



“Mau đi lấy thuốc trị thương tới!” Dạ Dao Quang nhanh chóng gọi Tần Đôn.



Bởi vì Ôn Đình Trạm chọn học y nên học xá của bọn họ lúc nào cũng có thuốc cùng các dụng cụ y học, cũng vì lo lắng Tiêu Dĩ Duệ học cưỡi ngựa bắn cung nếu có bị thương còn kịp thời xử lý. Tần Đôn nhanh chóng đi lấy hộp thuốc đặt ở tủ trong thư phòng của Dạ Dao Quang mang tới, Dạ Dao Quang dùng khí ngũ hành phong bế kinh mạch của Dư Trường An. Đến khi Ôn Đình Trạm chuẩn bị xong thuốc cầm máu cùng vải trắng băng bó, hai người liền nhìn nhau. Dạ Dao Quang lập tức rút chủy thủ ra, máu ở vết thương phun ra ngoài. 



Ôn Đình Trạm nhanh chóng xoa thuốc cầm máu lên rồi băng bó kỹ cho hắn. Đến khi làm xong, Dạ Dao Quang buông lỏng kinh mạch của Dư Trường An ra, đẩy thêm một ít khí ngũ hành vào trong cơ thể của hắn.



“Làm sao bây giờ?” Dạ Dao Quang có chút khó xử nhìn Dư Trường An được Ôn Đình Trạm đặt trên giường nhỏ, bây giờ đưa hắn trở về thì nên giải thích như thế nào về vết thương trên người hắn?



“Đưa hắn đến học xá của tiểu Lục.” Chỉ có nơi đó mới có giường trống. 



“Ta đi nói với sơn trưởng một chút, lát nữa sẽ tới tìm mọi người.”



Tiêu Sĩ Duệ và Tần Đôn gật đầu một cái, để cho đám người Vệ Kinh cẩn thận mang Dư Trường An đi. Cũng may đêm đã khuya, trên đường căn bản không có học sinh, nếu không không biết phải giải thích thế nào.



Đến chỗ Lục Vĩnh Điềm, họ lại phải giải thích một hồi. Bởi vì trời tối, Quách Viện không cần Dạ Dao Quang mang theo, cũng theo sát đám người Tiêu Sĩ Duệ. 



Dạ Dao Quang vẫn mang theo Tụ Hồn Đỉnh, lúc này Ôn Đình Trạm vẫn chưa trở về. Lục Vĩnh Điềm dành ra một chỗ trong học xá cho Dư Trường An. Sau khi sắp xếp xong, Dạ Dao Quang liền kéo Quách Viện qua một bên:



“Rốt cuộc trong lòng cô đang có suy nghĩ gì?”