Quái Phi Thiên Hạ

Chương 463 : Giải chữ

Ngày đăng: 11:21 30/04/20


Nguyễn Tư Tư chỉ cho có mười chữ, có lẽ vì đó là giới hạn của cuốn sách rồi.



Ngư dương mã phi trùng nguyệt trùng viên minh thi.



“Đây là cái quỷ gì vậy?” Lục Vĩnh Điềm đọc toàn bộ câu của Dạ Dao Quang viết. 



Dạ Dao Quang xem cũng không hiểu, cô nói cặn kẽ hoàn cảnh khó khăn của Nguyễn Tư Tư, nhưng sự biến thái của yêu vương kia thì cô không nói. Đó là sự tôn trọng cô dành cho Nguyễn Tư Tư.



“Nếu trong tình huống như vậy, chỉ sợ Nguyễn Tư Tư làm được đến như vậy đã là hết sức rồi.” Sau khi nghe xong, đám người Văn Du không khỏi tỏ ra khâm phục từ đáy lòng.



“Trong điều kiện có hạn, điều Nguyễn Tư Tư phải nói ra trước hết là cách đối phó với yêu vương.” Tiêu Sĩ Duệ chớp mắt, nhưng mười chữ này thật khiến người ta không nhìn ra cái gì có thể đối phó với yêu vương, bèn đề nghị: 



“Hay là gọi Lương Thành Hề tỉnh lại, dù sao hắn cũng là người hiểu rõ vợ của mình nhất.”



Những người khác gật đầu, Tần Đôn xung phong nhận việc đi tìm Lương Thành Hề. Những người còn lại lại nhìn chằm chằm mười chữ này, ngón tay Ôn Đình Trạm xẹt qua từng chữ, cậu đột nhiên nhắm hai mắt lại. Mọi người đều biết cậu đang suy nghĩ nên không quấy rầy.



Bỗng nhiên Ôn Đình Trạm mở mắt, cậu xoay người mài các chữ ra, sau đó xếp mười chữ này thành hàng theo thứ tự, Lục Vĩnh Điềm nhìn thấy không khỏi hiếu kỳ: "Doãn Hòa, cậu làm gì vậy?" 



“Nguyễn Tư Tư ắt hẳn phải có một thời gian dài đọc quyển sách kia thì mới có thể làm hai việc cùng lúc một cách hoàn hảo như vậy, hơn nữa còn không khiến yêu vương hoài nghi. Dựa theo trình tự sách, nói không chừng lời Nguyễn Tư Tư muốn biểu đạt căn bản không phải thứ tự này.” Văn Du thấy vậy giải thích cho Lục Vĩnh Điềm nghe.



“Nhưng cái này có sắp xếp thế nào cùng không thành một câu được.” Ôn Đình Trạm nhanh chóng viết ra những thứ tự có thể viết được ra, Lục Vĩnh Điềm đọc hết một lượt cũng thấy không đúng.




Lục Vĩnh Điềm nhanh chóng trốn ra sau lưng Tần Đôn.



“Vậy chúng ta mau ăn sáng rồi đi tìm Tế Minh đại sư.” Giải được rồi, Dạ Dao Quang cũng an tâm, vì vậy bảo mọi người mau ăn, cô đã vô cùng đói bụng. 



“Đúng vậy, mau ăn thôi.” Càn Dương đã sớm không nhịn được.



Tảng đá trong lòng mọi người nhẹ đi không ít, ăn vô cùng vui vẻ. Sau khi ăn xong Dạ Dao Quang nhanh chóng chạy về viện của Tế Minh đại sư, Tế Minh đại sư vì không muốn làm ảnh hưởng đến đám người Dạ Dao Quang dùng bữa nên từ ngày đầu tiên đã không dùng bữa cùng bọn họ nữa.



Nguyên Ân cũng ở trong viện của Tế Minh đại sư, hai người đang ngồi, thấy đám người Dạ Dao Quang chạy tới bèn cười hỏi: “Tiểu hữu đến có việc gì?” 



“Ý ta thế nào ông còn không biết?” Dạ Dao Quang liếc một cái.



“Chúng ta đã biết được yêu vương trong sông kia chỉ có Tế Minh đại sư mới có thể thu phục. Nó là một con cá chuồn, cũng có thể là một con cá biết bay, đến từ Lạc Dương.”



“Cá biết bay?” Tế Minh đại sư sầm mặt lại. 



“Toàn thân trắng như tuyết?”



“Ta chỉ nhìn thấy hình người của nó, nó có mái đầu bạc trắng, đôi mắt màu xanh lam, hơn nữa còn là loại lưỡng tính.” Dạ Dao Quang thuật lại dáng dấp của yêu vương.