Quái Phi Thiên Hạ
Chương 489 : Phản ứng nơi nào
Ngày đăng: 11:22 30/04/20
Trung thư lệnh là đồ ngu sao? Nếu Trung thư lệnh là đồ ngu, sao ông ta có thể làm đủ các chức quan đứng đầu trong mấy mươi năm? Nhiếp Khải Hằng chết ở Quách gia, Quách Kiến Đình nói do Đậu Anh Độ giết chết. Nỗi đau mất con, sao Nhiếp Trung thư lệnh chỉ tin lời của Quách Kiến Đình được?
Nhưng trên thực tế Trung thư lệnh lại tin, hơn nữa còn tin tưởng không chút nghi ngờ. Từ việc tội danh của Đậu Hình được định đoạt nhanh như vậy có thể thấy được nếu Trung thư lệnh không tin, ắt hẳn phải ngăn cản. Đối với lần này, không chỉ Tần Đôn không rõ, mà cả Văn Du và Tiêu Sĩ Duệ cũng có chỗ hiểu chỗ không.
"Thế cục." Nụ cười tỏa nắng của Ôn Đình Trạm dưới ánh lửa càng thêm rực rỡ.
"Ta biết Hồ Quảng đột nhiên mất một Bố chánh sứ, dù thế nào đi nữa bệ hạ cũng không thể phế thêm một tổng đốc Trực Lệ. Nếu không chắc chắn sẽ xuất hiện tình thế rối loạn." Văn Du và Tiêu Sĩ Duệ liếc nhau nói:
"Nhưng chẳng lẽ Trung thư lệnh không lén làm khó Quách đại nhân? Những binh mã, lương thảo dự trữ hằng năm của Quách đại nhân, khoản tiền cho quân đội nào mà chẳng do Trung thư lệnh đại nhân nắm giữ?"
Điểm nghi ngờ của Văn Du và Tần Đôn không giống nhau. Hắn từng lo bọn họ mất nhiều tâm tư như vậy mà không thể hoàn toàn thu phục Quách Kiến Đình. Dù sao Quách Kiến Đình cũng e ngại Ôn Đình Trạm, Trung thư lệnh tạo áp lực sợ rằng sẽ càng trở thành sự thật. Tuy ông ta đã không còn đường lui vì sơ hở của Quách Tiêu Cương đã bị Ôn Đình Trạm nắm trong tay, nhưng nếu Trung thư lệnh giở trò bên trong, ông ta chưa chắc sẽ không hận Ôn Đình Trạm.
Nhưng trước khi họ đi, Quách Kiến Đình tự đến tìm Ôn Đình Trạm. Tối hôm ấy bọn họ đã nói gì, ngay cả Dạ Dao Quang cũng không biết. Nhưng Quách Kiến Đình tiễn họ ra khỏi thành, đưa một tín vật của Quách gia cho Tiêu Sĩ Duệ. Đây chắc chắn là thần phục, không còn đường lui. Vả lại lúc nói chuyện với Ôn Đình Trạm, ông đều tôn xưng là công tử.
"Trung thư lệnh chẳng những sẽ không làm khó Quách Kiến Đình, mà có thể còn hậu đãi ông ta." Ôn Đình Trạm ngẩng đầu, ánh mắt của cậu vô cùng sâu xa...
Khi Ôn Đình Trạm để cho bọn họ phân tích, trong hoàng cung ở Đế đô, một mình Hưng Hoa Đế giữ Chử đế sư và Nhiếp trung thư lệnh lại dùng cơm. Dùng xong bữa tối thì dời đến điện Trường Lạc, Hưng Hoa Đế vừa ngồi xuống liền hỏi: "Bố chánh sứ Hồ Quang, hai ngươi thấy thế nào?"
"Bệ hạ, Bố chánh sứ Hồ Quảng là mười sáu Bố chánh sử quan trọng, cần cẩn thận chọn người." Chử đế sư nói trước.
"Dùng một chức Bố chánh sứ Hồ Quảng để đổi một mạng của đệ đệ sao?" Nhiếp Khải Thông lạnh lùng nói.
"Không thì con muốn như thế nào?" Ánh mắt uy nghiêm đáng sợ của Trung thư lệnh nhìn trưởng tử của mình.
"Con thân là trưởng tử, từ nhỏ vi phụ đã đối xử không giống người khác. Chỉ vì chờ sau khi vi phụ già rồi thì con có thể chống đỡ được cả Nhiếp gia, nhưng huynh đệ các con từng người…" Nói xong, Trung thư lệnh nổi giận đùng đùng rút một phong thư từ trong tay áo ném vào mặt Nhiếp Khải Thông:
"Con xem đệ đệ tốt của con đã làm gì!"
Phong thư này là do Quách Kiến Đình chính tay viết cho Trung thư lệnh. Tất nhiên không phải thừa nhận con trai mình là hung thủ, mà chất vấn Trung thư lệnh đại nhân không biết cách dạy con, ức hiếp người quá đáng, hơn nữa còn có chứng cứ tiểu Đậu thị.
"Nó là con út, vi phụ không mong nó có thể gánh vác cả gia nghiệp, vậy nên cho phép nó có nhiều phóng túng. Nó không muốn làm quan, vi phụ cũng không ép bức nó. Nhưng con làm huynh trưởng, ngay cả đệ đệ của mình làm ra việc hoang đường thế nào thậm chí cũng không biết, leo lên giường tư thông với thê tử nhà người ta, còn sinh ra nghiệt chủng. Dù người do Quách gia giết chết thật, con muốn vi phụ giải oan cho hắn như thế nào? Con muốn người trong thiên hạ đều chê cười vi phụ, chê cười Nhiếp gia chúng ta sao?" Trung thư lệnh lớn tiếng chỉ trích.
"Phụ thân bớt giận, là hài nhi quản giáo tiểu đệ sơ sài." Sau khi Nhiếp Khải Thông xem xong cũng vô cùng chấn động. Nếu chuyện này lộ ra ngoài, mặt mũi của Nhiếp gia cũng không còn nữa.
"Nuôi không dạy là lỗi của vi phụ, là lỗi của vi phụ." Thấy trưởng tử nhận sai, sắc mặt Trung thư lệnh cũng có phần buông lỏng, khẽ thở dài:
"Bệ hạ cơ trí cỡ nào, sao không rõ nội tình bên trong. Bệ hạ cho Liễu Cư Mân ra ngoài là muốn trấn an vi phụ, cho vi phụ quyền lớn một phương cũng để giải quyết cục diện bế tắc của vi phụ và Liễu Cư Mân, đồng thời cũng đang cảnh cáo vi phụ, biết tốt phải nhận."