Quái Phi Thiên Hạ
Chương 542 : Thánh liên cửu sắc
Ngày đăng: 11:22 30/04/20
Ôn Đình Trạm muốn né tránh đã không kịp, theo bản năng cậu quấn lấy Thần Ty trường lăng của Dạ Dao Quang, xoay người vài cái tránh được nước hồ bắn ra liên tục. Nước hồ màu bạc này đều bắn lên Thần Ty, Ôn Đình Trạm thấy Thần Ty rũ xuống mà không hề bị thối rữa.
Thấy vậy, Dạ Dao Quang mừng đến chảy nước mắt.
Mà lúc này một chút công lực của Dạ Dao Quang phát ra đã tan hết, thành đá yên tĩnh trở lại.
Qua Vô Âm vẫn đứng bên cạnh giơ tay đỡ lấy Dạ Dao Quang, tiếp cho cô sức mạnh. Dạ Dao Quang là động lực của Ôn Đình Trạm, Ôn Đình Trạm là toàn bộ hy vọng của bọn họ. Nhìn Ôn Đình Trạm nằm bên cạnh bờ hồ dường như hoàn toàn không còn khí lực, dáng vẻ vô cùng suy yếu, ngay cả nàng cũng cảm thấy đau lòng.
Dạ Dao Quang lại càng vô thức nắm chặt tay Qua Vô Âm, trong lòng cô không ngừng la lên: “Trạm ca, đứng lên, hãy đứng lên đi, chỉ còn một chút nữa là có thể thành công rồi!”
Cho dù phía sau không có cơ quan, chí ít với sự thông minh của cậu, cậu nhất định có thể sống sót rời khỏi nơi này. Về phần bọn họ, cùng lắm thì quay lại bước vào một con đường mịt mù khác, cũng là một cơ hội sinh tồn.
"Không nên vội, hồ hơi rộng, có lẽ Ôn công tử cần lấy lại tinh thần." Mười thước chiều rộng, bình thường một bước cũng có thể nhảy qua, mà hiện giờ Ôn Đình Trạm rõ ràng đã sức cùng lực kiệt, Qua Vô Âm nhẹ nhàng an ủi Dạ Dao Quang.
Tất cả mọi người đứng lên, vây quanh hồ hình vòng cung nhìn Ôn Đình Trạm. Toàn bộ không một tiếng động hít thở. Ôn Đình Trạm cũng không phụ kỳ vọng của tất cả mọi người, cậu hít sâu một hơi, chậm rãi đứng lên. Cậu đang cố gắng bò lên thành hồ. Tất cả mọi người nhìn thấy hai chân cậu run rẩy lẩy bẩy như hoàn toàn không có bất kỳ khí lực nào, cũng không biết cậu có nhảy qua được hay không.
Cánh hoa của Thánh Liên cửu sắc đầy đặn lại mọng nước, hương thơm thanh đạm, thoang thoảng ngọt ngào chảy vào trong miệng Ôn Đình Trạm. Cậu cảm thấy như có một luồng tiên khí sung mãn vào trong cơ thể, khiến các kinh mạch đang khô kiệt và lục phủ ngũ tạng đang trướng lên lập tức như cây khô gặp mùa xuân lại nảy mầm. Nếu không có Hư Cốc đúng lúc gọi một tiếng, Ôn Đình Trạm chắc chắn không nhịn được lại cắn một miếng.
Nhưng cậu biết rõ đây là sự mê hoặc, mặc dù không ngừng nuốt nước bọt thèm khát đối với thứ này, Ôn Đình Trạm vẫn nhắm hai mắt lại. Cậu cảm giác một luồng khí khuếch tán trong thân thể khiến cậu dần dần khôi phục một chút sức lực. Để tiết kiệm sức, sợ rằng bản thân chưa hoàn toàn khôi phục, Ôn Đình Trạm không hề lãng phí thời giờ. Cậu ghé vào hốc tường bên cạnh, nhẫn nhịn từng làn hương thoang thoảng của Thánh Liên cửu sắc bay tới. Trong lòng cậu không ngừng tự nhủ, chờ đợi Thánh Liên cửu sắc trong thân thể của cậu chậm rãi chuyển hóa.
Thánh Liên cửu sắc chính là thánh vật, nó vốn là vật chí bảo vì từ chân quân Độ Kiếp kỳ cho tới bình dân bách tính ai cũng có thể dùng. Cũng vì nó ôn hòa, chất chứa sức mạnh tinh khiết nhất nên nó khuếch tán chậm rãi. Nếu không có Ôn Đình Trạm tâm trí kiên định, chỉ sợ nó vẫn ngủ yên trong quá trình chờ đợi ở nơi này.
Có lẽ đã qua một canh giờ, Ôn Đình Trạm bỗng nhiên mở mắt, cậu nắm chặt nắm đấm, khớp xương phát ra tiếng đanh gọn, đó là âm thanh tràn ngập sức mạnh. Đôi tay cậu tựa vào bức tường đá, lại đứng thẳng người lên. Cậu trả Thánh Liên cửu sắc trở về chỗ cũ, sau đó quay lại, ánh mắt ban đầu mệt mỏi lúc này đã sáng rực.
"Mọi người chờ ta một chút."
Tất cả mọi người cho rằng Ôn Đình Trạm đi tìm cơ quan trước, thật không ngờ Ôn Đình Trạm lại lấy ra một thanh vũ khí từ trong hốc tường bên phải. Đây là một thanh kiếm vô cùng rực rỡ, thân kiếm màu trắng bạc, chuôi kiếm có cành hoa quấn quanh, ngay cả đầu kiếm cũng có những bông hoa chạm ngọc rủ xuống.
Tất cả mọi người đều thắc mắc Ôn Đình Trạm muốn làm gì, chỉ thấy Ôn Đình Trạm quay lại, trải Thần Ty trường lăng của Dạ Dao Quang ra bao lấy trường kiếm. Cậu đứng ở nơi hồ nước bị cắt đứt, dựa vào trường kiếm đưa Thần Ty trường lăng men theo bức tường đá.