Quái Phi Thiên Hạ

Chương 543 : Trí tuệ cứu người

Ngày đăng: 11:22 30/04/20


Dạ Dao Quang lập tức hiểu ý, cô áp chặt vách tường bên này, đứng ở trên bờ hồ, giơ tay hết sức với tới trường lăng của Ôn Đình Trạm. Mỗi lần họ đều suýt bỏ lỡ, mấy lần sượt qua đầu ngón tay.



"Lão nhân, ông thử xem." Dạ Dao Quang cảm thấy cánh tay của cô vẫn chưa đủ dài, vì vậy xoay người về phía Hư Cốc nói.



Dạ Dao Quang nhường vị trí cho Hư Cốc. Hư Cốc vừa không hiểu, vừa thuận theo cô đưa tay nói: "Ôn tiểu tử, con không mau tìm cơ quan, vì sao con làm như vậy?" 



Cũng may tay Hư Cốc vừa đủ dài, lập tức tóm lấy Thần Ty trường lăng, kéo lại được liền đưa cho Dạ Dao Quang, đã thấy Ôn Đình Trạm đặt Thánh Liên cửu sắc trượt theo trường lăng tới.



"Mọi người ở đây cũng mệt mỏi lâu rồi, đi vào địa cung chắc cũng chưa ăn gì. Vật này cực kỳ có hiệu quả dưỡng sức, mọi người lót dạ trước một lát, trong lòng tiểu tử cũng bớt đi một chút gánh nặng." Ôn Đình Trạm bình thản nói.



Trong lòng mọi người đều vô cùng cảm động, Thánh Liên cửu sắc là bảo vật, phen này Ôn Đình Trạm bí quá hoá liều vì bọn họ. Ngay cả khi cậu muốn độc chiếm vật chí bảo của nơi này thì bọn họ cũng không thể nói lời nào, thật không ngờ Ôn Đình Trạm lại suy nghĩ tinh tế như vậy. 



Bọn họ thật sự là người tu luyện, mấy tháng thậm chí mấy năm không ăn không uống cũng không thể chết được. Nhưng bọn họ liều mạng vào đây, rất nhiều người đã bị thương. Ôn Đình Trạm cũng không chắc chắn cậu có thể tìm được cơ quan hay không, cũng không biết khi nào mới có thể tìm được. Trước tiên cậu đưa Thánh Liên cửu sắc qua, nếu như có một phần vạn cơ hội, cũng có thể để bọn họ hy vọng nhiều hơn, chí ít trong thời gian ngắn không chết được.



"Thịnh tình của Ôn công tử, chúng ta xin bái tạ." Tô Bát trưởng lão của Tinh Tú tông và mấy vị có mối giao hảo tốt đồng thời cúi đầu về phía Ôn Đình Trạm từ phía xa.



"Bây giờ chúng ta cùng xuống địa cung, đương nhiên là cùng chung chí hướng, lúc trước mọi người bảo vệ ta, lúc này chính là lúc ta hồi báo." Ôn Đình Trạm cười khiêm tốn. 



Xông vào mười mấy tầng địa cung, ngay cả trong lòng Vân Lạp và Vân Dậu từng tồn tại thành kiến với Ôn Đình Trạm cũng chưa từng oán giận cậu liên lụy họ. Thời điểm nguy cấp họ cũng bảo vệ cậu, cho cậu vị trí an toàn nhất. Tuy mỗi một cửa ải đều có không ít công lao của cậu nhưng trong lòng Ôn Đình Trạm vẫn ghi nhớ những ân tình này.
Ôn Đình Trạm nhanh chóng bước ra, cầm một thanh sắt có kích thước dài bằng cánh tay. Tất cả mọi người không hiểu Ôn Đình Trạm muốn làm gì, lại thấy ánh mắt Ôn Đình Trạm nhìn bức tường ngăn cách hồ nước hình vòng cung kia. Tay cậu vận đủ chân khí rồi nắm lấy ống sắt uốn cong nhẹ vào trong. 



Khoảng chừng nửa canh giờ sau, Ôn Đình Trạm giơ thanh sắt ra, độ cong của thanh sắt vừa khéo khớp với vách tường hình vòng cung. Tới lúc này, mọi người lập tức hiểu ra dụng ý của Ôn Đình Trạm, cậu muốn làm cho bọn họ một cây cầu có thể vượt qua bên kia từ thanh sắt này.



Mọi người nhìn qua khoảng cách, lại dựa vào phạm vi đài phun đến thành đá mấy lần trước cho thấy mặc dù nơi đây sẽ phát động Tán Linh trận nhưng chỉ có bốn thành đá tương đối dài mới có thể bắn đến chỗ này. Đây không chừng chính là một điểm sơ hở. Thế nhưng người có tu vi càng cao thì thành đá xoay chuyển càng nhanh vì người đó tản ra linh khí càng nhiều, càng dễ dàng phát động thành đá. Cho nên những người này chưa chắc làm theo được.



"Mọi người dùng Thần Ty bao quanh chính mình." Ôn Đình Trạm gợi ý. 



Qua Vô Âm tạo ra áo Thần Ty cho Dạ Dao Quang, trải ra có chiều rộng gần hai thước, dài hơn mười thước. Đúng là người như thế nào cũng có thể che kín được, mọi người không khỏi vui mừng.



Nhưng Hư Cốc nhíu mày nói với mọi người: "Phương pháp này được hay không, mọi người hãy đi trước một bước, lão gia ta yểm trợ đằng sau."



Tất cả mọi người đều không phải kẻ ngu ngốc, họ đều hiểu rõ thanh sắt cần có một người giữ ổn định ở bên này, nếu không sao có thể đủ sức nâng đỡ người khác giẫm lên. Như vậy người cuối cùng sẽ không có cách nào đi trên thanh sắt, người đó chắc chắn phải ở lại bên này. 



"Lão đầu, người hãy đi trước." Dạ Dao Quang không chút do dự. Thấy Hư Cốc trợn mắt, trong lòng Dạ Dao Quang đã có dự tính liền nói:



"Lão đầu, người yên tâm, con đã có cách không cần người ở lại cũng có thể đi trên thanh sắt."