Quái Phi Thiên Hạ
Chương 544 : Con tin dao dao
Ngày đăng: 11:22 30/04/20
Con có thể có cách gì?" Giọng Hư Cốc chất vấn lạnh lùng.
"Nghĩa phụ, con không hề lừa dối cha. Trạm ca của con còn đợi con ở đằng kia, con cũng chẳng có tinh thần gan dạ liều mình cứu người, con chắc chắn có thể đi qua." Thái độ của Dạ Dao Quang nghiêm túc, giọng nói thành khẩn.
Cuối cùng cũng ngại giằng co, Hư Cốc khẽ nói: "Nha đầu họ Qua, con hãy đi trước."
Hư Cốc nói xong liền đưa áo Thần Ty cho Qua Vô Âm. Dạ Dao Quang bao bọc giúp Qua Vô Âm từ đầu tới chân chặt tới mức gió thổi không lọt rồi buộc chặt áo lại. Sau đó Dạ Dao Quang dìu Qua Vô Âm đi lên. Thần Ty màu nước nhưng đục, khi giẫm lên chỉ có thể hoàn toàn dựa vào cảm giác áp sát bức tường đá di chuyển từng bước một. Phía dưới chính là hồ nước, ngã xuống đó chắc chắn không còn hài cốt.
Nhìn qua nghĩ chỉ có vài chục bước chân ngắn ngủi nhưng khi đi tới vị trí chính giữa nhô ra nhiều nhất, Qua Vô Âm đã tiến vào Tán Linh trận. Bọn họ là những người tu luyện, nếu không phát ra khí ngũ hành trong cơ thể thì sẽ có một cảm giác hoàn toàn mất trọng lượng, thậm chí hai chân tê rần không có ý thức. Qua Vô Âm suýt nữa trượt ngã. Cũng may Ôn Đình Trạm và Hư Cốc nhanh tay nhanh mắt đỡ chắc hai đầu thanh sắt. Đồng thời hành động bất ngờ nhất trí cùng nâng Qua Vô Âm lên, Qua Vô Âm sợ đến mức tay mềm nhũn ra.
Cảm giác đôi chân càng ngày càng bất lực, đồng thời lúc này một luồng nước trắng bạc lại bắn tới, Dạ Dao Quang dứt khoát cảnh báo Qua Vô Âm: "Vô Âm, đừng nhúc nhích."
Đợi đến khi luồng nước thẳng tắp bắn lên người Qua Vô Âm mà Thần Ty không hề bị ăn mòn, ngay cả một vết nhỏ cũng không thấm vào, Qua Vô Âm mới di chuyển bước chân thêm một lần nữa. Bởi tu vi của nàng cũng không cao, đồng thời không vận khí nên khí ngũ hành tản ra ngoài cũng không nhiều, do đó thành đá cũng dần dần chuyển động chậm lại. Nàng chỉ bị bắn một lần, lại tựa vào vách tường tiếp tục đi qua, Ôn Đình Trạm kịp thời bắt được tay nàng.
Có Qua Vô Âm đi qua thành công ngay từ lần đầu tiên, lòng tin của mọi người tăng lên gấp bội.
Sau đó Ôn Đình Trạm lại đưa áo qua, từng người dựa theo cách đó ngay ngắn lần lượt rời khỏi nơi này. Cuối cùng chỉ còn lại có Dạ Dao Quang và Hư Cốc, hai người già trẻ mắt to trừng mắt nhỏ, cả hai đều không muốn làm theo.
"Nha đầu, con mau qua đi, nghĩa phụ cho dù không qua được đây cũng sẽ qua được đường hầm." Hư Cốc kiên định nói.
Dạ Dao Quang bao bọc kỹ lưỡng bản thân, đi qua từng bước lòng không tạp niệm. Dựa theo bước chân của Qua Vô Âm, Dạ Dao Quang cũng bị bắn một lần rồi cầm lấy tay của Ôn Đình Trạm.
Sau khi Dạ Dao Quang qua bên đối diện, thần thức của cô nhanh chóng huy động. Thiên Lân bay tới dọc theo bức tường đá, nhanh chóng rơi vào trong tay Dạ Dao Quang, cô cất luôn áo Thần Ty và Thiên Lân.
Dạ Dao Quang quay đầu, liếc mắt về phía Hư Cốc: "Cha thấy thế nào, con nói sẽ không lừa cha đúng không?"
Vì Tán Linh trận phát động, Hư Cốc cũng không thấy rõ thứ bay về trong tay Dạ Dao Quang là thứ gì, chưa nói đến việc cảm giác được sự tồn tại của Dạ Khai Dương. Thế nhưng ông cũng không tìm hiểu sâu, gật đầu về phía Dạ Dao Quang: "Con gái không phí công rèn luyện."
Giờ phút này ngay cả Hư Cốc cũng không thể không thừa nhận, nếu không có Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang, e rằng ông không thể đến được vị trí sâu nhất trong địa cung, cũng phải mắc kẹt đến chết ở nơi này.
"Đó! Cha đừng tưởng rằng mình là chân quân, toàn là con chiếm ưu thế!" Giải trừ được nguy hiểm, Dạ Dao Quang lại bắt đầu lên giọng.
Với tính cách này của cô, tất cả mọi người chỉ biết nhìn nhau cười.
Tiếp sau đó bọn họ liên thủ công phá Nguyệt Nha vịnh, Thiên Ất đại trận, Tứ Phục đại cục, cuối cùng trước mắt của bọn họ xuất hiện một cung điện có sáu lối đi. Bọn họ đều có cùng một dự cảm rằng đây là cửa ải cuối cùng, nếu tìm được hết sáu phương hướng này, chắc chắn bọn họ sẽ tìm được thứ mình muốn.
Đến nơi này bọn họ bắt đầu xuất hiện bất đồng vì mỗi một lối đi đều tản ra khí ngũ hành, không thấy bất kỳ cảm giác nguy hiểm nào. Tất cả mọi người đều dựa vào bản năng đến gần một lối đi có cảm nhận thu hút nhất đối với bọn họ. Nhưng thật ra mỗi một lối đi phát ra một loại khí ngũ hành, dẫn đến người tu luyện bất đồng.