Quái Phi Thiên Hạ

Chương 549 : Tử vi đấu số

Ngày đăng: 11:23 30/04/20


“Ồ, bảo tháp kia đang đổi sắc!” Đúng lúc đó, Qua Vô Âm đột nhiên chỉ vào bảo tháp.



Thật ra không cần ngẩng đầu lên cũng biết vì ánh sáng trên đỉnh bảo tháp đã thay đổi, lúc đầu vốn là màu xanh lục, bây giờ đã chuyển sang màu đỏ hồng.



Trong lúc đó tất cả mọi người đều nghĩ đến một chuyện, lập tức đưa mắt nhìn về phía bảo tháp. Tất cả mọi người không nói gì, ai cũng chăm chú nhìn vào bảo tháp. Ánh sáng màu đỏ hồng rất nhanh biến mất, lập tức biến đổi thành màu xanh lam, sau khi ánh sáng màu xanh lam biến mất lại chuyển thành ánh sáng màu tím, sau đó là ánh sáng màu xanh lục, lặp lại như một vòng tuần hoàn. 



“Đá Nữ Oa!” Giờ phút này tất cả mọi người đều chắc chắn viên đá trong bảo tháp kia chính là đá Nữ Oa.



“Chẳng lẽ có hai khối đá Nữ Oa sao?” Tô Bát trưởng lão nhìn hai đỉnh tháp kề nhau, hai đỉnh tháp đều đồng thời tản ra ánh sáng giống nhau.



“Có thể!” Mạch Địch gật đầu. 



Hai khối đã Nữ Oa này được lưu truyền từ thời thượng cổ, cho dù không dùng đến cũng có thể đem về làm vật trang trí, đó cũng coi như một vinh dự tối cao.



Trong lòng mọi người đều có chút kích động nhưng nhìn thấy Hư Cốc cũng không tiện mở miệng nói gì.



Hư Cốc đứng phía dưới bảo tháp, hai tòa tháp này ước chừng cao khoảng hai trượng. Dạ Dao Quang cũng không hiểu rõ vì sao bộ lạc này lại muốn xây dựng hai bảo tháp, trên đỉnh tháp còn có một xích sắt bám vào thạch bích, mỗi dây xích đều ở trong tay nhân vật trong bích họa. 



Giống như tám người trong bích họa kia kéo hai tòa bảo tháp này.



Trước mặt Hư Cốc không có gì nhưng dường như lại giống như có thứ gì cản lại. Khi ông vận khí, mọi người liền thấy bên trong không gian xuất hiện một lớp lá chắn mỏng manh, Hư Cốc lập tức đánh ra một chưởng nhưng cũng không phá được.
Ôn Đình Trạm chỉ vào một bức bích họa: “Lúc nàng mới sinh ra, bên cạnh có một con khỉ. Sau khi bọn họ chuyển đi, con cháu đời sau nuôi khỉ để trừ tà, còn có hình dạng của đỉnh tháp kia nữa, tất cả đều chứng minh nàng sinh năm Thân.”



Trên đỉnh tháp có một con khỉ đang ngồi.



Dạ Dao Quang suy nghĩ một chút, cũng hiểu được tám chín phần, mọi người xung quanh cũng tán thành. 



“Tìm xem còn manh mối gì nữa không?” Hư Cốc vội vã nói với mọi người.



Nhưng tìm kiếm rất lâu cũng không tìm ra manh mối nào có giá trị, chỉ thấy Ôn Đình Trạm đứng rất lâu trước một bức họa. Dạ Dao Quang đi ngang qua Ôn Đình Trạm lần thứ bảy lập tức không nhịn được hỏi: “Trạm ca, bức họa này có vấn đề gì sao?”



Bên trên bức họa này có ghi một chữ là hai nghìn năm trước, nhưng bọn họ cũng không biết bức họa này vẽ lúc nào. 



“Dao Dao, nàng xem bích họa ở đây đi, tất cả đều kể về cô gái của bộ lạc này nhưng chỉ có bức họa này để trống, không có người, hoàn toàn chỉ là tranh phong cảnh.” Ôn Đình Trạm chỉ vào bức họa.



“Nhưng bức họa này chỉ có một vầng trăng, một con sông nhỏ, ánh trăng chiếu xuống mặt nước mà thôi…” Dạ Dao Quang không biết nên khóc hay cười.



Ngón tay Ôn Đình Trạm di chuyển xung quanh bức họa, sau đó dừng lại: “Dao Dao, đây là cùng một con sông.” 



Dạ Dao Quang nhìn một chút sau đó gật đầu, tuy là cùng một con sông nhưng cũng không liền mạch. Ôn Đình Trạm lại di chuyển, chỉ vào khoảng trống trên không: “Dao Dao, nàng nhìn kĩ xem, nếu cắt phần này ra khỏi bức họa này gắn vào bức họa trước thì như thế nào?”