Quái Phi Thiên Hạ
Chương 558 : Quái phi thiên hạ
Ngày đăng: 11:23 30/04/20
Giải quyết xong chuyện chia báu vật, Dạ Dao Quang liền kéo Ôn Đình Trạm đuổi theo Thiên Cơ chân quân.
“Tiểu sư muội đây tìm sư phụ có chuyện gì?” Trường Diên đạo tôn tò mò hỏi.
“Ừm, muội có chuyện muốn tìm sư thúc.” Dạ Dao Quang có chút xấu hổ, nhanh như vậy mà đã tìm đến cửa rồi.
“Cứ nói đi, không sao đâu.” Thiên Cơ chân quân nói.
“Sư thúc, con có thể độ hóa một người ở duyên sinh quan không?” Dạ Dao Quang hiếm khi xấu hổ như vậy.
“Có thể.” Thiên Cơ chân quân không hỏi gì liền gật đầu.
“Đa tạ sư thúc.” Dạ Dao Quang vui vẻ gật đầu, kéo Ôn Đình Trạm nhanh chóng trở về.
“Nàng muốn độ hóa Quách Viện ở duyên sinh quan?” Ôn Đình Trạm lập tức hiểu dụng ý của Dạ Dao Quang.
“Ừm, ừm. Hiện giờ đã là tháng mười, thành tích thi Hương đã có rồi phải không?” Dạ Dao Quang bên cạnh hỏi.
“Có rồi, Dư Trường An đứng thứ hai Giang Tây, suýt nữa trở thành thủ khoa.” Ôn Đình Trạm vừa quay về xử lý xong toàn bộ thư tín bị dồn nén, hiển nhiên biết rõ thành tích của Dư Trường An.
“Rất tốt.” Thành tích này đã quá lợi hại rồi. Phải biết rằng một tỉnh có bao nhiêu người dự thi, kết quả như vậy nếu không xảy ra chuyện không ngờ đến nhất định có thể thi đỗ tiến sĩ thi Hương, nếu như cố gắng còn có thể được liệt vào danh sách Tam Giáp.
“Đáng tiếc không thể đợi thêm nữa.”
Tuy Ngưng Hồn Hương vẫn còn, chống đỡ qua kỳ thi Hương không phải không có khả năng, nhưng không có nơi nào độ hóa Quách Viện thích hợp hơn duyên sinh quan. Trên người nàng có nghiệp chướng, hơn nữa duyên sinh quan là nơi vô cùng trong sạch, đúng lúc lão nhân vừa mới phi thăng ở đây, linh ngũ hành vẫn chưa tan hết. Không thể lãng phí cơ hội tuyệt vời như vậy được.
“Vậy từ biệt từ đây, Dạ cô nương sau này sẽ gặp lại.” Vân Lạp gật đầu.
“Trưởng lão đi đường bình an.” Dạ Dao Quang tránh đường.
“Dạ cô nương, cáo từ.” Vân Phi Ly cũng chắp tay.
“Thất công tử, mời.”
Đợi đến khi đoàn người sượt qua, Dạ Dao Quang nhìn về phía bóng lưng của họ. Dạ Dao Quang cũng không biết lão nhân Vân Lạp này lại có thiện cảm với cô, mà đây lại là lần gặp mặt cuối cùng của bọn họ. Lúc này, cô cười to sảng khoái tiêu tan hết mọi ân oán với Phiêu Mạc Tiên tông, có thể gặp lần nữa sẽ là cảnh còn người mất.
“Dạ cô nương.” Sớm nghe thấy tiếng Dạ Dao Quang và đám người Vân Lạp nói lời từ biệt, Thương Liêm Súc dẫn theo Thương Quân Nguyệt ăn mặc xinh đẹp đến.
“Không biết Dạ cô nương có đồ vật gì tốt để lão nhân ta mở rộng tầm mắt.”
Hôm nay Thương Quân Nguyệt trang điểm, nàng mặc tà áo dài trắng mỏng thướt tha, ở eo có thắt một đai ngọc thêu hoa to, phía dưới là quần màu tím nhạt cùng với những sợi bông xanh xếp chồng lên che khuất hai chân, khoác trường bào lụa mỏng màu tím với những hoa văn lờ mờ trong suốt. Thoạt nhìn lộng lẫy mà không xa xỉ, sáng sủa mà không lẳng lơ.
Thực sự là một tiên tử bách biến.
“Thực ra cũng không có gì, chỉ là tình cờ có được mấy khối hoàng thiết, ta muốn luyện thành binh khí. Lần này vào địa cũng cũng có được chút ít vật liệu luyện vũ khí, vừa hay nghe Vô Âm nói kỹ năng luyện vũ khí của Thương tông chủ không ai có thể sánh được, vậy nên mới vội vàng tìm đến.” Dạ Dao Quang yêu thích người hoàn mỹ, vội vàng trả lời.
“Qua cô nương quá khen rồi.” Thương Liêm Súc vội vàng khiêm tốn, sau đó nói:
“Lão phu chẳng qua chỉ là người yêu thích việc rèn luyện vũ khí, bởi vậy mới thành thạo về việc này.”