Quái Phi Thiên Hạ

Chương 634 : Phù triện

Ngày đăng: 11:24 30/04/20


Lời nói của Dạ Dao Quang khiến Lăng Linh luôn tò mò muốn chạm vào bình ngọc xem trứng trùng bên trong trông như thế nào lập tức rụt tay về.



Thấy vậy Dạ Dao Quang nhẹ nhàng cười, cất lọ vào trong người, sau đó xoay người nhìn Lăng Nguyên: “Có thấy đỡ hơn không?”



Dương chi cam lộ là khắc tinh lớn nhất của lũ trùng trứng này, vốn chẳng phân biệt chủng loại, tất cả cổ trùng đều có thể bị khắc chết. Dạ Dao Quang cẩn thận nhìn con ngươi trong mắt của Lăng Nguyên, quả nhiên điểm đen đó đã trở nên nhạt màu rồi. 



“Dường như cơ thể đỡ hơn nhiều rồi.” Lăng Nguyên chần chừ nói, hắn có cảm giác như xương cốt đang bị cạo đi một lớp.



“Vậy là tốt rồi.” Dạ Dao Quang nghe xong liền gật đầu:



“Ngươi nghỉ ngơi lát đi, đợi ăn trưa xong ta có việc muốn hỏi ngươi.” 



“Dạ cô nương có dặn dò gì thì cứ nói.” Lăng Nguyên vô cùng cảm kích nhìn Dạ Dao Quang.



Dạ Dao Quang chỉ cười cười không nói gì, đi đến tiền viện cùng Ôn Đình Trạm. Lúc này đã là chính Ngọ, Lăng Độ và Lăng Canh đều đang đợi bọn họ đến dùng bữa. Hai người nhìn thần sắc của sư huynh muội Lăng Lãng liền biết ngay sự việc đã được giải quyết. Hai người ngồi xuống rồi, Lăng Độ mới vội vã nâng chén rượu lên:



“Dạ cô nương, chén này là để cảm ơn cô, lần này Bách Lý môn có thể mời được cô đúng là mời được thần may mắn mà.” 



“Lăng Độ đạo quân quá khen rồi.” Dạ Dao Quang bưng chén lên, trong chén không có rượu. Cũng không phải là bọn họ không uống được rượu, chắc là nghĩ đến tuổi của Ôn Đình Trạm nên tất cả mọi người đều không uống rượu. Dạ Dao Quang thấy vậy trong lòng cũng thoải mái hơn, là sự tôn trọng sâu xa.




Dạ Dao Quang lấy lại lá bùa: “Muội vừa làm chính là độc long quyết đại diện cho xuống đất xuyên núi, dũng mãnh ngăn chặn.” Nói rồi, Dạ Dao Quang đổ trứng trùng trong bình ngọc ra, dùng khí ngũ hành khống chế nó, gói vào trong tấm bùa, lại dùng thủ quyết phong ấn phù triện.



“Có nó rồi, cho dù người nuôi Giáng Đầu thuật có hóa tro cũng có thể tìm ra được.” 



Ôn Đình Trạm nhìn tấm bùa, ánh mắt lóe lên.



Dạ Dao Quang hất cằm, biểu cảm như “hãy sùng bái muội” vậy: “Có phải thủ pháp rất cao minh không?”



“Đúng vậy, Dao Dao lợi hại nhất.” Ôn Đình Trạm tự biết lúc này cần nịnh nọt. 



Dạ Dao Quang đắc ý vô cùng, hoàn toàn không phát hiện ra Ôn Đình Trạm cưng chiều cô như cưng trứng, nếu đứng ở góc độ của người đứng xem có khi còn tức giận.



“Đi thôi, bây giờ chúng ta phải đi bắt người.” Dạ Dao Quang nắm lấy tay Ôn Đình Trạm, vội đến nỗi chưa kịp từ biệt hai người Lăng Canh đã rời khỏi Bách Lý môn, đi ra biển.



Lăng Độ bỏ hết việc đang làm đuổi theo: “Ôn công tử, đường đi không được yên bình cho lắm, để ta đi cùng hai người.” 



Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm cũng không phản đối.