Quái Phi Thiên Hạ
Chương 635 : Thôn ngô đồng
Ngày đăng: 11:24 30/04/20
Nhóm người Dạ Dao Quang đi một mạch tới huyện Tuyền An, ở đây ngước mắt lên là có thể thấy biển. Bọn họ ghé vào thôn đám người Lăng Nguyên sư huynh đệ dừng chân - thôn Ngô Đồng tiếng tăm lừng lẫy khắp huyện Tuyền An.
Mặc dù đã là cuối mùa thu, hai hàng ngô đồng bên đường và các loại cây cối vẫn xanh um tươi tốt. Thân cây cao vút, cành lá sum suê thể hiện sức sống vô hạn.
Dạ Dao Quang vừa đi vào thôn đã cảm thấy một luồng khí bay lên, trong sức sống này có toát ra khí ngũ hành, ngay cả Tử Linh Châu trong ngực cũng bắt đầu hoạt động.
“Dao Dao, có gì đó không đúng.” Lúc này Ôn Đình Trạm nói nhỏ vào tai Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang nhìn về phía Ôn Đình Trạm, cô cảm nhận được khí ngũ hành trong cơ thể đang hấp dẫn lẫn nhau, Ôn Đình Trạm cũng cảm giác được. Thấy ánh mắt Ôn Đình Trạm liếc qua khuôn mặt của người nông dân gần đó, Dạ Dao Quang mới hiểu được Ôn Đình Trạm nói không đúng là chỉ điều gì. Cô để ý thêm mấy người xung quanh đấy mới phát hiện trên người mấy nông hộ ăn mặc theo kiểu nhà Hán có khí ngũ hành bao quanh. Khí ngũ hành của bọn họ không thuần túy như những người tu hành, không phải người tu luyện chính thống.
Ba người đi một lúc lâu mới tìm được một gia đình trong thôn, sau một hồi nói chuyện với Ôn Đình Trạm, đối phương mới đồng ý cho bọn họ nghỉ lại qua đêm.
“Trước đây Lăng Độ đạo quân đã từng tới nơi này chưa?” Tìm đến một sườn núi, Dạ Dao Quang tùy ý ngồi xuống. Đang là mùa thu hoạch, ánh mặt trời sau giờ Ngọ như thiêu như đốt nhưng mấy người trong ruộng vẫn cúi lưng làm việc.
“Trước đây từng đi qua mấy lần rồi.” Lăng Độ trả lời:
“Dường như không thay đổi là mấy.”
“Những người này vì sao phải trốn ở nhà dân?” Dạ Dao Quang không nghĩ ra. Bọn họ làm việc đồng áng cũng khá lắm, đừng nói với cô đây là những người thất lạc nhiều năm được tìm về nhá.
“Hai nhóm người?” Dạ Dao Quang sửng sốt, cô tỉ mỉ nhìn một chút, tìm ra những người khả nghi. Dạ Dao Quang chỉ có thể phát hiện ra mấy người đã gặp lúc trước không phải người tu luyện chính thống nhưng không thể biết bọn họ có phải là một nhóm người hay không. Giống như đạo lí không ra chiêu trước thì Dạ Dao Quang cũng không thể biết được trong khí ngũ hành của người tu hành đó có những khí nào.
“Nàng nhìn xem thỉnh thoảng bọn họ lại nhìn nhau, thực ra có ý phòng bị.” Ôn Đình Trạm nói.
Dạ Dao Quang quả nhiên nhìn sang, nhưng không phát hiện cái gọi là ý phòng bị. Cũng có lẽ là vì người hai bên nhìn nhau không nhiều nên cô không thấy được: “Hai nhóm người, Trạm ca, ý của chàng là trong đó có một nhóm người đứng đằng sau vụ trộm xác.”
“Ừ.” Ôn Đình Trạm gật đầu:
“Còn nhớ cuốn sổ về kẻ trộm lúc trước Mạnh đại nhân đưa cho không? Trên đó không có huyện Tuyền An này.”
“Nếu Bát Mân gần hang ổ của chúng nhất, trừ phi huyện Tuyền An không có người thích hợp, nếu không bọn chúng sẽ không rảnh rỗi đến nỗi đến tận quận Dự Chương xa xôi kia. Thế nhưng nếu cả một huyện cũng không có lấy một người thích hợp thì không đúng cho lắm.” Dạ Dao Quang hiểu ra, tuy là điều kiện có chút hà khắc nhưng một huyện có mấy vạn người, sao không có lấy một thi thể thích hợp.
Đã có thi thể thích hợp nhưng lại không đi đánh cắp ngược lại còn đi đến chỗ xa hơn để tìm, có thể cho thấy bọn họ có trở ngại ở đây.
“Muội hiểu rồi.” Ánh mắt Dạ Dao Quang bỗng nhiên sáng ngời.
“Chắc là người của bọn họ trộm thi thể nhưng đụng phải vách, ngược lại còn khiến người đứng sau phát hiện ra bảo vật nên hắn cũng phái người đến đây trông coi. Vì không muốn làm cho nhiều người hơn chú ý hơn, mới không trộm hết cả huyện Tuyền An.”