Quái Phi Thiên Hạ
Chương 636 : Suýt nữa bị người lợi dụng
Ngày đăng: 11:24 30/04/20
“Đúng là như vậy.” Ôn Đình Trạm cười gật đầu.
“Nhưng ai mới là người đằng sau vụ trộm thi thể?” Dạ Dao Quang chống cằm, ánh mắt nhìn như đang dừng trên cánh đồng, thực ra là đang chăm chú nhìn người của hai bên.
“Tùy ý bắt một người hỏi chút là biết thôi.” Ôn Đình Trạm nói.
“Tùy ý bắt một người?” Lăng Độ sửng sốt: “Điều này…”
Nếu bắt nhầm rồi thì phải thế nào cho đúng? Không phải là rút dây động rừng sao.
“Nếu bọn chúng đã có thể chung sống hòa bình, tất nhiên là hiểu rõ lẫn nhau, hơn nữa thế lực cũng ngang nhau.” Ôn Đình Trạm giải thích một câu.
Dạ Dao Quang lập tức hiểu ra, nếu không phải là hai bên đều kiêng nể đối phương, kết cục sớm đã như đám người Lăng Nguyên bị tiêu diệt tại chỗ này. Ánh mắt Dạ Dao Quang khép lại: “Buổi tối sẽ hành động.”
Trên đường Dạ Dao Quang dùng dây thừng xuyên qua một lá bùa màu xanh nhạt đó, lúc này đang quấn quanh đầu ngón tay xoay vòng chơi. Ánh mắt cô lướt qua ánh sáng màu xanh nhạt mà lá bùa vây quanh, quét đến trong cánh đồng có một người có ánh sáng y như thế quấn quanh người, quả nhiên là ở chỗ này.
“Không cần hao tâm tổn trí nữa, hắn sẽ chủ động tìm đến.” Ôn Đình Trạm khẽ cười nói.
“Chủ động tìm đến?” Dạ Dao Quang hồ nghi hỏi:
“Ý chàng là bọn chúng sẽ đối phó với chúng ta như đối phó với Lăng Nguyên?”
Một chút thay đổi tâm trạng chưa từng có đó lại như gió mát đưa vào trong tai Ôn Đình Trạm, rung động đến mức trái tim cậu như mặt hồ được gột rửa. Nếu không phải vẫn còn có một người nữa, cậu nhất định sẽ nhân cơ hội này mà hăm hở hôn cô một cái.
Ánh mặt trời lặn dần dần buông xuống nhuộm màu đỏ rực mà chỉ mùa thu mới có, chiếu lên khuôn mặt cô, dường như ửng đỏ thẹn thùng đẹp đến nỗi khiến tim người khác đập thình thịch.
“Được.” Giọng nói của Ôn Đình Trạm nhẹ nhàng như gió mát từ bờ ruộng thổi tan đi cái khô nóng của mùa thu.
“Chàng có cách?” Dạ Dao Quang lập tức chuyển sang nắm chặt tay cậu.
Tay còn lại của cậu đặt lên trên, bao quanh đôi tay mềm mại của cô: “Cho dù không có cách cũng phải vắt óc vì Dao Dao mà nghĩ ra cách.”
“E hèm, trời không còn sớm nữa, chúng ta quay về ăn cơm thôi.” Lăng Độ sống đã mấy chục tuổi, thực sự có chút ngại ngùng, thế là đứng dậy đi về phía gia đình người nông dân mà bọn họ ngủ trọ.
Dạ Dao Quang hiếm khi đỏ mặt nhưng dưới ánh sáng đỏ rực chiếu xuống cũng không hiện lên rõ ràng.
Đến khi bọn họ quay trở về, quả nhiên toàn bộ người trong gia đình đều đang chờ bọn họ dùng bữa khiến bọn họ có chút ngại ngùng. Thời đó có rất nhiều gia đình nông dân thực sự là đều chỉ ăn hai bữa, trời vừa tối liền đi ngủ để tiết kiệm điện lại tiết kiệm lương thực.
Ăn cơm xong, bởi vì Dạ Dao Quang giả nam, mặc dù gia đình này có vẻ không tồi, nhà xây cũng bằng gạch ngói nhưng người đông, Lăng Độ đành chen chúc cùng với những người khác, còn Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm được chia một phòng. Gian ngoài còn có một đứa trẻ mười hai tuổi của gia đình này.
Bởi vì có người nên Dạ Dao Quang cũng không tiện hỏi nhiều. Thế nhưng đợi khi cô tắm giặt trở về đã không thấy bóng dáng Ôn Đình Trạm đâu. Cô đợi thời gian khoảng một nén hương thì Ôn Đình Trạm mới xuất hiện.