Quái Phi Thiên Hạ

Chương 682 : Kéo dài thời gian của cậu

Ngày đăng: 11:24 30/04/20


Sử bộ do Trung thư lệnh chưa về hưu cầm đầu, đằng sau Hộ bộ là Chử đế sư, cho nên phải chọn bóp trái hồng mềm, dùng đến Binh bộ Thượng thư trong ba Thượng thư. Nếu giống với suy đoán, người động tay động chân đằng sau quá nhiều rồi, thậm chí Trung thư lệnh và Chử đế sư đều vào diện tình nghi.



"Đệ thấy việc này như thế nào?" Tuyên Lân chuyển động chén trà trong tay, giương mắt nhìn Ôn Đình Trạm.



Ôn Đình Trạm uống một ngụm nước, lắc lắc chén nước: "Sự việc xảy ra như thế nào thì liên quan gì đến ta và huynh chứ? Có vị trí thì mới mưu cầu chính trị, ta đây không có vị trí nào cả. Nhiếp trung thư lệnh về hưu cũng được, không về hưu cũng chả sao, không can hệ gì với ta. Còn về việc sau khi Trung thư lệnh về hưu do ai lên giữ chức thì lại càng không liên quan đến ta, tại sao ta phải hao tổn tinh thần cho việc này." 



Tuyên Lân hơi ngẩn ra, hắn nhìn Ôn Đình Trạm, ánh mắt hiện lên một tia nghi ngờ, sau đó thư thái lại, lắc đầu bật cười nói: "Bàn về lòng dạ phóng khoáng, ta không bằng đệ rồi."



Nếu hắn đứng trên lập trường của Ôn Đình Trạm, có được tài nguyên và thân phận giống Ôn Đình Trạm, hắn sẽ mượn một tay của đế sư quang minh chính đại nhúng tay vào việc này. Đương nhiên đế sư cũng sẽ rất vui mừng khi có đệ tử yêu quý bày mưu tính kế. Chí ít có một Chử đế sư là người của mình, dù sao đi nữa cũng không phải là kẻ địch, sau này làm quan cũng thuận tiện và có nhiều chỗ lợi. Những thứ này hắn tin Ôn Đình Trạm cũng hiểu được, nhưng Ôn Đình Trạm không có ý nghĩ này vì theo cách nhìn nhận của Ôn Đình Trạm, bất cứ ai mặc kệ địch hay là bên ta, không ai có thể ảnh hưởng đến việc hay vật mà cậu đã muốn.



Vô cùng tự tin là do sự thông minh của cậu vượt trội hơn so với mọi người. 



"Người ở chức vị cao, không mong là bạn, không suy đọa; không sợ là địch, thì dũng cảm. Tuân thủ pháp luật, nghiêm khắc bản thân, không phụ lê dân, không che giấu tâm tư, sao phải sợ?" Ôn Đình Trạm bình thản nói:



"Thế gian này vốn không có địch sống chết, người giỏi thay đổi thì nắm chắc trong lòng bàn tay, chi bằng nắm chắc đảo ngược đại cục. Mặc thời thế biến hóa, ta chỉ muốn giữ thứ mà ta muốn giữ, nếu có ai muốn tranh với ta thì phải xem lại bản lĩnh của người đó ra sao."



"Vậy vì sao chàng còn cứu Thái Bành?" Dạ Dao Quang nhìn cậu chằm chằm, cô tưởng rằng Ôn Đình Trạm muốn nhúng tay vào chuyện này, tốn nhiều sức lực như vậy, kết quả cậu căn bản không có ý định này. 



"Để ngừa ngộ nhỡ." Ôn Đình Trạm mỉm cười:



"Thái Bành với ta thi cùng kỳ, chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Nếu có người muốn mượn chuyện gian lận này kéo ta vào, ta nên có tính toán trước."




Thái Bành nặng trĩu nhắm hai mắt lại. 



"Việc này cậu dự định giải thích như thế nào?" Ôn Đình Trạm hỏi.



Trên mặt Thái Bành biểu hiện rất nhiều đấu tranh, cuối cùng hắn tự giễu cợt: "Quỷ môn quan đã đến một lần, còn có gì nhìn không thấu nữa, là hậu quả do tại hạ gây nên, đương nhiên do tại hạ gánh chịu. Đợi tại hạ hồi phục, sau đó sẽ đến phủ thành tự thú."



Ôn Đình Trạm gật đầu: "Cậu nghỉ ngơi cho khỏe đi." 



Nói xong, cậu cùng Tuyên Lân rời khỏi phòng. Rời khỏi khu nhà này, Dạ Dao Quang mới hỏi: "Hắn đi tự thú, chẳng phải là sớm vạch trần việc này sao?"



"Kết thúc sớm cũng tốt, ta cũng không muốn thi lại lần nữa." Ôn Đình Trạm gật đầu.



"Chẳng lẽ Doãn Hòa sợ thi lại?" Tuyên Lân không khỏi cười nói. 



"Lãng phí thời gian, trì hoãn thời gian du ngoạn của ta và Dao Dao." Ôn Đình Trạm lãnh đạm ném một câu.



Tuyên Lân và Dạ Dao Quang đồng thời sửng sốt, giờ khắc này hai người bọn họ mới hiểu rõ được. Sợ rằng lần này Ôn Đình Trạm không muốn can thiệp vào chuyện tranh chấp Trung thư lệnh, thậm chí còn muốn sớm cắt đứt mồi dẫn lửa này. Muốn sớm xong việc để không phiền đến cậu phải thi thêm lần nữa, trì hoãn thời gian du ngoạn của cậu và cô...



Chử đế sư mà biết được nguyên nhân bên trong, không biết có bị tức chết không, Tuyên Lân có chút ác ý nghĩ đến.