Quái Phi Thiên Hạ
Chương 683 : Thiệp cưới
Ngày đăng: 11:24 30/04/20
Ôn Đình Trạm đích thực muốn sớm giải quyết chuyện này, mà trên thực tế Dạ Dao Quang cũng không hiểu rõ ý đồ Ôn Đình Trạm cứu Thái Bành. Nếu bọn họ không phải là thí sinh thi cùng kỳ, nếu triều đình trị tội không quá nghiêm khắc đối với việc gian lận, Ôn Đình Trạm thật sự cũng không muốn can thiệp vào.
Thái Bành ở Ôn trạch dưỡng thương bốn ngày đã có thể xuống giường, khí huyết hồi phục cũng rất tốt, chỉ có vết thương hơi nặng không tiện hoạt động mạnh làm miệng vết thương hở ra. Vào lúc này Ôn Đình Trạm cũng không định đưa Thái Bành về phủ thành, lúc này chắc đối phương cũng ra tay rồi.
"Mạnh tứ ca có gì cứ nói thẳng."
Sáng sớm hôm nay Mạnh Bác đã đến cửa hỏi Ôn Đình Trạm thi Hương thế nào rồi, thời gian tán gẫu khoảng một chén trà, có rất nhiều lời muốn hỏi nhưng rồi lại thôi.
"Doãn Hòa, huyện Phủ lân cận đã xảy ra vụ án giết người. Nghi phạm giết người chính là một tú tài đã cùng thi với mọi người đó. Trương huyện lệnh đã phái người truy nã, nghe ngóng được người này mất tích ở trấn Vọng Hoa. Cuối cùng tra ra được tung tích ở núi Tiểu Hoa thuộc trấn Vọng Hoa, xác nhận nghi phạm đã gặp phải tập kích của sơn tặc trên núi nhưng được người khác cứu đi. Có người nhìn thấy đệ đúng lúc trở về từ con đường phía núi Tiểu Hoa, Trương huyện lệnh mới mời đường ca điều tra giúp."
Mạnh Bác nói rất uyển chuyển, hắn rất yêu thích cũng rất kính nể Ôn Đình Trạm, bây giờ trên người Ôn Đình Trạm có một chức tước không lớn cũng không nhỏ, hắn cũng phải tôn trọng.
Dạ Dao Quang nghe xong, quả nhiên tên Trương huyện lệnh này không phải là một cây đèn cạn dầu. Ông ta lại dùng cách này để vu oan cho Thái Bành, bất luận Thái Bành có oan hay không đều phải trải qua sự thẩm tra của nha môn huyện Phủ. Trương huyện lệnh có lý do để truy nã Thái Bành, Thái Bành rơi vào trong tay của Trương huyện lệnh, tất nhiên là có đi không có về.
Vì ngại tước vị của Ôn Đình Trạm, dù cho trong tay Ôn Đình Trạm thực sự có người nhưng đề phòng lục soát không ra, Trương huyện lệnh cũng không dám tùy tiện hung hăng đến bắt người, quả nhiên là một người thông minh cẩn thận. Trước tiên liên lạc với Huyện lệnh Mạnh Lăng của Lư Lăng đã, sau đó dò thám tin tức từ Mạnh Bác xem sao.
"Thái Bành đang ở phủ ta." Đối với Mạnh Bác, Ôn Đình Trạm không giấu giếm:
"Chỉ có điều ta sẽ không giao người cho nha môn huyện Phủ."
"Vì sao?" Mạnh Bác hỏi.
"Ở trong nhà đợi công bố kết quả thi, nếu Dao Dao thật sự là nhàn rỗi cảm thấy vô vị, chi bằng nghĩ nơi nào mà nàng muốn đi du ngoạn đi."
"Chơi chơi chơi, chàng xem chàng muốn đi chơi còn hơn muội nữa đó.” Dạ Dao Quang liếc mắt nhìn cậu.
"Chúng ta đi Bồng Lai thì sao? Bây giờ thân thể của Minh Quang cũng tốt nhiều, đi cùng chúng ta cũng không sao, đến lúc đó tiểu Lục đương nhiên là đi cùng chúng ta rồi. Còn Sĩ Duệ bọn họ, có thể gửi thư hỏi xem sao, chúng ta đi thuyền chừng mười ngày là tới nơi."
Đường biển đương nhiên chậm hơn đường bộ, từ chỗ này đến Bồng Lai ba nghìn dặm đường. Kiếp trước Dạ Dao Quang muốn đi Bồng Lai, đáng tiếc dù bay ra nước ngoài nhiều lần nhưng vẫn không có thời gian đi Bồng Lai du ngoạn một chuyến. Tiên cảnh được nói đến trong truyền thuyết, Dạ Dao Quang thực rất muốn đi xem.
"Đi thuyền đối với Minh Quang càng tốt hơn." Ôn Đình Trạm tán thành ý nghĩ này.
"Chúng ta cũng không thể không tham gia đại hôn của Văn tử!" Dạ Dao Quang đột nhiên nghĩ đến chuyện này, đây là đại sự cả đời của Văn Du.
"Đại hôn Văn tử định vào cuối tháng mười, đúng vào sau khi công bố kết quả thi." Hai nhà tính toán vừa hay, thông thường đại hôn đều quyết định thời gian kết hôn trước nửa năm để thuận tiện cho nhà gái chuẩn bị của hồi môn. Chỉ có điều chưa gửi thiệp, sợ xảy ra việc ngoài ý muốn nên không thông báo ra bên ngoài.
"Ngẫm nghĩ lại thời gian, chúng ta cũng phải nhận được thiệp cưới rồi đó."
Đang nói, Ôn Đình Trạm bỗng nhiên nắm lấy tay Dạ Dao Quang, kéo cô vào phòng của cậu. Hai người tiến thẳng đến thư phòng nhỏ, cậu thần bí lấy ra một hộp điêu khắc hoa lê đưa cho Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang mở ra xem, đó lại là một tấm thiệp cưới.