Quái Phi Thiên Hạ
Chương 691 : Hóa thần kỳ
Ngày đăng: 11:24 30/04/20
Dạ Dao Quang liếc mắt, tên này không lúc nào không buồn nôn, hết lần này tới lần khác cứ nói những lời buồn nôn ấy ra một cách hùng hồn như là lẽ đương nhiên vậy. Khiến người ta không khỏi cảm thấy, đúng vậy, không sai chính là như vậy. Nói về tài ăn nói, Dạ Dao Quang tự biết mình không bằng Ôn Đình Trạm nên đành vào phòng.
Ôn Đình Trạm nhìn cô khép cửa lại rồi mới ấm áp cười, xoay người trở về phòng của mình.
Ngày đại hôn thứ hai của Văn Du khá là bận rộn, phải cảm ơn khách quý từ xa đến, đón khách đến tiễn khách đi nên bọn Ôn Đình Trạm cũng không định rời đi mà thừa dịp sau khi đại hôn của Văn Du kết thúc, bọn họ tận dụng cơ hội dạo chơi Tương Dương. Ngày thứ ba, lôi luôn cả Tiêu Sĩ Duệ đi.
Tiêu Sĩ Duệ dù sao cũng đã là thân vương tham chính, lần này có thể rời kinh lâu như vậy, bệ hạ đã ân sủng lắm rồi, cũng không thể không biết chừng mực. Sau ngày tân hôn thứ ba của Văn Du và La Bái Hạm, đám người Ôn Đình Trạm mới định rời đi. Tần Đôn phải về nhà, Tuyên Lân và Lục Vĩnh Điềm theo phu thê Ôn Đình Trạm ngồi thuyền đi Bồng Lai. Trên đường có đi qua Bột Hải, trên đường đi không gặp bất kỳ sóng gió nào, thuyền rất vững vàng, cũng không gặp phải hải tặc, cùng lắm chỉ đụng phải đá ngầm nhưng đều được người cầm lái có kinh nghệm tách ra.
Bọn họ đi thẳng đến núi Tam Tiên trong truyền thuyết. Núi Tam Tiên bắt nguồn từ thời Chiến Quốc. Sử ký - Hiếu Vũ bản kỷ có ghi: “Lúc xây Chương Cung, có xây hồ Thái Dịch, trong đó có Bồng Lai, Phương Trượng, Doanh Châu, Ấm Lương, thần núi Tượng Hải thuộc loài cá nóc.”
Vừa tiến vào Bồng Lai tiên cảnh, Dạ Dao Quang liền cảm nhận được linh ngũ hành ở trước mặt. Linh ngũ hành này không giống với núi Côn Lôn, linh ngũ hành ở núi Côn Lôn rất nặng khiến người khác có cảm giác được giấu ở một nơi rất sâu, mà linh ngũ hành ở Bồng Lai tiên đảo dường như phát ra giống nhau, khí thế mỏng nhẹ.
Đứng ở đầu thuyền, Dạ Dao Quang nhìn thấy Bồng Lai tiên đảo mờ ảo trong sương, cô cảm thấy có một lớp khí mỏng đang chảy trong người. Cô liền ngồi xếp bằng khiến Tuyên Lân và Ôn Đình Trạm đang ngồi nói chuyện bên cạnh kinh hãi. Lúc Tuyên Lân định nói gì đó, Ôn Đình Trạm nhanh chóng duỗi tay nắm chặt bả vai của Tuyên Lân, nhìn hắn lắc đầu ra hiệu.
Rất nhanh, Kim Tử giống như một vệt kim quang thông thường bắn tới, xếp bằng bên cạnh Dạ Dao Quang.
“Nói có lý.” Tuy là có tiếc nhưng Dạ Dao Quang cũng không phải nghĩ không thông.
“A!” Kim Tử vội muốn chết, nhanh cho nó khí ngũ hành đi, một lát nữa tan biến mất thì thật lãng phí. Đây chính là lực ngũ hành Nguyên Anh đến Hóa Thần kia mà.
“Chúng ta phải xuống thuyền.” Thuyền đã dừng lại, Dạ Dao Quang cười híp mắt nói với Kim Tử.
Sau đó, Kim Tử không quan tâm cúi đầu, bộ dạng đời này không có gì đáng lưu luyến. Đoàn người xuống thuyền, thuyền này là do bọn họ nhờ Trọng Nghiêu Phàm đặc biệt sắp xếp cho họ, không có người khác.
Bồng Lai tiên đảo cũng có người phàm ở lại, cư dân dưới chân núi cũng không ít.
“Ta nhớ có phải Bách Lý cô nương sống ở đảo Bồng Lai?” Vừa chạm đất, Lục Vĩnh Điềm liền hỏi.
“Đúng vậy, đây là nơi sinh ra của Khởi Mộng.” Dạ Dao Quang nhắm mắt thở sâu một hơi, nơi có thể tạo ra linh tu quả nhiên đầy đủ tiên khí.