Quái Phi Thiên Hạ
Chương 706 : Hy vọng người này là ta
Ngày đăng: 11:24 30/04/20
"Nguyên Ân đại sư chính là cao tăng đắc đạo, ta đương nhiên sẽ không có lòng nghi ngờ đại sư, vậy lẽ nào chúng ta đều khoanh tay chờ chết?" Trong lòng Mạch Khâm đột nhiên có sự lo lắng mà xưa nay chưa từng có. Nơi lầu cao phía xa ngọn cây bao phủ một lớp tuyết dày, áp lực trong đầu Mạch Khâm nặng trình trịch, ý nghĩ lạnh lẽo thấm vào xương tủy.
"Lấy hiện tại định kế sách, đi được tới đâu hay tới đó." Ôn Đình Trạm nhíu mày, đúng lúc một bông tuyết đậu xuống sợi lông mi cong dài của cậu, che lại tròng mắt đen nhánh của cậu thành ra không nhìn rõ.
"Vân phu nhân chắc chắn không dám nói thẳng về lợi ích của bản thân để Hàm Ưu ra tay đối với Dao Dao."
Thân phận của Dạ Dao Quang như thế, trừ phi là liên quan đến chuyện sống chết, bằng không Hàm Ưu tuyệt đối sẽ không vì bất kỳ lợi ích gì mạo hiểm khiêu khích Thiên Cơ chân quân cũng phải đối phó với Dạ Dao Quang. Cho nên Ôn Đình Trạm mới chắc chắn Vân phu nhân tất nhiên biết rõ Hàm Ưu chỉ cần chạm mặt Dạ Dao Quang là lập tức sẽ ra tay. Như vậy chuyện này mới có thể làm cho Hàm Ưu hoàn toàn không cảm thấy mình bị lợi dụng để đối phó Dạ Dao Quang. Bằng không đợi đến Hàm Ưu thoát thân, Vân phu nhân dựa vào cái gì chịu được cơn thịnh nộ của Hàm Ưu?
"Cho nên chúng ta chỉ phải tránh khỏi Hàm Ưu lần này là được?" Mạch Khâm chớp mắt hiểu rõ ý tứ của Ôn Đình Trạm.
Trên tay Vân phu nhân có thể có bao nhiêu lợi thế? Hàm Ưu là tộc trưởng một tộc, nhờ ra tay một lần, chẳng lẽ còn nhờ ra tay lần thứ hai? Lần này phải tránh xa Hàm Ưu, lần tiếp theo Vân phu nhân muốn động thủ với Dạ Dao Quang sẽ không đơn giản dễ dàng như vậy. Tránh được lúc bị động này một lần, bọn họ đương nhiên phải xông tới ra tay đối phó với Vân phu nhân.
"Đã như vậy, vì sao Nguyên Ân đại sư giữ các đệ lại?" Mạch Khâm mặt ủ mày chau.
"Là thiên cơ! Người nào có thể tính toán thực sự thấu đáo cho được?" Ôn Đình Trạm chậm rãi đi tới phía bên ngoài viện.
"Sắc trời không còn sớm, Mạch đại ca nghỉ ngơi đi."
"Nàng sẽ vì ơn cứu mạng này mà nương tay với mẹ của Vân Phi Ly một lần." Giọng nói của Ôn Đình Trạm chắc nịch.
Dạ Dao Quang biến sắc, không tự chủ được nắm lấy tay của Ôn Đình Trạm: "Chàng muốn làm gì?"
"Dao Dao, khối u ác tính không thể giữ lại." Ôn Đình Trạm nói rất nghiêm túc. Sở dĩ cậu phải giấu giếm Dạ Dao Quang là bởi vì cậu đã dự định ra tay hạ sát mẹ của Vân Phi Ly.
Mà Dạ Dao Quang nợ Vân Phi Ly một ơn cứu mạng. Vân phu nhân là mẹ ruột của Vân Phi Ly, hắn tất nhiên sẽ cầu xin Dạ Dao Quang. Cô vẫn còn ân tình năm đó, tất nhiên sẽ ưng thuận để từ nay về sau xóa bỏ ân oán. Điều này giống như che giấu Vân phu nhân độc ác ở nơi tăm tối, vốn dĩ không thể phòng bị. Đã buông tha bà ta lần đầu tiên, sợ rằng muốn giết bà ta lần thứ hai sẽ khó như lên trời. Nhưng nếu Dạ Dao Quang không ưng thuận buông tha Vân phu nhân, lại thành người lấy oán trả ơn, cậu không biết đối với người tu luyện mà nói sẽ có ảnh hưởng gì. Nhưng chỉ cần có chướng ngại đối với thanh danh của cô, cậu cũng không thể chịu được.
Vì vậy, cậu dự định tự mình ra tay, cậu cũng không nợ Vân Phi Ly, cũng không nợ Phiêu Mạc Tiên tông bất kỳ tình cảm gì. Tất cả hành động độc ác đều do cậu một tay gánh vác, cô chỉ cần sống bình an vui vẻ là tốt rồi.
"Trạm ca, chàng cũng biết một khi mang tội giết người, trăm ngàn công đức đều chưa chắc có thể xóa bỏ!" Dạ Dao Quang dán mắt nhìn Ôn Đình Trạm chăm chú.
"Nếu một trong chúng ta nhất định phải có một người tay nhiễm máu tanh, ta hy vọng người này là ta."
Giọng nói của cậu điềm đạm như những ngón tay cậu nhẹ nhàng ấm áp phủi đi những sợi tóc rối của cô, làm khóe mắt Dạ Dao Quang không khỏi đỏ lên.