Quái Phi Thiên Hạ

Chương 707 : Là họa thì không tránh khỏi

Ngày đăng: 11:24 30/04/20


"Trạm ca..."



"Dao Dao, ta đã từng suy nghĩ vô số lần, nếu ta chưa từng gặp được nàng, ta sẽ trở thành một người như thế nào." Ôn Đình Trạm không cho Dạ Dao Quang thời gian nói, giọng nói êm ấm tản ra trong trời tuyết yên tĩnh:



"Có thể bởi vì ta thuở nhỏ bần hàn bị người ta ức hiếp biến thành một người vì quyền thế mà bất chấp tất cả. Ta sẽ khiến những người xúc phạm ta, lừa dối ta tan xương nát thịt. Cũng có thể ta sẽ biến thành một kẻ bị thù hận làm mù quáng, thành người mất hết lương tri, ta làm bạn với cô độc vì báo thù đại hận. Ta có thể không có tình yêu, cũng không thể làm một hành động nhu nhược, thấy được rõ bộ mặt của nhân thế..." Dừng một chút, Ôn Đình Trạm mới nói: 



"Nhưng bất kể như thế nào, ta cũng không thể làm một người sạch sẽ. Người bình thường như nàng sạch sẽ từ trong tâm hồn, thế gian này thực sự quá ít. Vì vậy phần sạch sẽ này cực kỳ quý giá, ta nguyện dốc hết tất cả để bảo vệ."



Còn có một điểm nữa Ôn Đình Trạm không nói đến, cậu không phải người tu luyện, cậu không sợ thiên đạo luân hồi, cũng chẳng quan tâm đời sau như thế nào. Cậu chỉ biết là cả đời này cậu là một người đàn ông sống vì Dạ Dao Quang. Còn cô không giống như vậy, cô là người tu luyện, nhân quả đối với cô quá mức hà khắc.



Dạ Dao Quang không còn gì để nói, cô nghiêng đầu tựa trên bờ vai cậu nhìn tuyết rơi dày như lông ngỗng. Không lời nói nào có thể mô tả trái tim nóng bỏng của cô hôm nay. 



Suốt một đêm, bọn họ ở trên cây ngô đồng rụng trơ, tựa sát vào nhau yên ắng lặng lẽ thưởng thức một đêm tuyết. Dạ Dao Quang dùng khí ngũ hành ngăn chặn khí lạnh, mãi đến khi hừng đông, cô mới nhắm mắt lại, ngủ quên trên vai cậu.



Ôn Đình Trạm ôm cô như hoa tuyết bay đáp xuống không một tiếng động, cẩn thận từng li giống như bảo vật dễ vỡ. Cậu ôm cô trở về phòng đặt trên giường, sau đó nằm bên cạnh người cô, ôm cô ngủ.



Ngủ một giấc đến chiểu sau khi tuyết ngừng rơi mới tỉnh lại. Sau khi rửa mặt súc miệng hai người đi ăn trưa, sau đó đi tìm Tuyên Lân. Đúng lúc Mạch Khâm cũng ở đó, dường như vừa mới bắt mạch cho Tuyên Lân. 




Giữa không trung, một giọng quát tháo lạnh lùng như tiếng sấm vang lên từ trên trời cuồn cuộn mà đến, nổ vang bên tai Dạ Dao Quang. Trong khoảnh khắc đó, não cô trống rỗng không thể kiểm soát được. Cặp mắt hoa đào trong sáng diễm lệ xâm nhiễm một chút huyết sắc... 



"Dao Dao!" Ôn Đình Trạm quá kinh hãi tiến lên trước, nhưng cậu còn chưa chạm vào Dạ Dao Quang, đã bị Dạ Dao Quang tản ra khí ngũ hành đánh văng ra.



Cũng may Bách Lý Khởi Mộng nhanh tay nhanh mắt, linh khí đầu ngón tay bay ra đỡ được Ôn Đình Trạm.



"Dạ cô nương..." 



Không đợi Tuyên Lân mở miệng hỏi gì, hai tròng mắt Dạ Dao Quang đỏ ngầu, hai tay ra sức bấu vào mặt bàn. Ánh mắt cô đỏ rực lúc sáng lúc mờ, năm đầu ngón tay móc vào bàn đá một cách hung hãn.



"Dao Dao..."



"Đừng tới đây!" Trong nháy mắt, Dạ Dao Quang rõ ràng khó có thể giữ được. Cô quát Ôn Đình Trạm muốn đi lên lần nữa, đôi mắt hoa đào ngẩng lên đầy huyết sắc bị cô cật lực ngăn chặn. 



"Khởi Mộng, dẫn bọn họ đi, nhanh lên!