Quái Phi Thiên Hạ
Chương 774 : Đại hôn của trọng nghiêu phàm
Ngày đăng: 11:25 30/04/20
Trọng Nghiêu Phàm bất chấp muốn truy xét tới cùng, dù nơi đây không phải phủ Ứng Thiên nhưng cũng không mất bao nhiêu thời gian. Nhất là Dạ Dao Quang đã để Kim Tử trấn giữ, dù người hạ thủ muốn tự sát cũng không tự sát được, còn bị bắt hiện nguyên hình.
Phần sau kết quả tra hỏi Trọng Nghiêu Phàm không nói cho Dạ Dao Quang, còn có lén lút nói cho Bách Lý Khởi Mộng hay không, Dạ Dao Quang không biết được. Nhưng sau khi Bách Lý Khởi Mộng trải qua chuyện này, rõ ràng vẻ vui mừng trên mặt không còn nhiều như ngày xưa.
“Khởi Mộng, thế giới loài người là thế giới có tất cả những sinh linh phức tạp nhất trong đó, vì lòng người phức tạp.” Dạ Dao Quang khoác tay lên vai Bách Lý Khởi Mộng.
“Có đôi khi tỷ từng làm việc ác với bất cứ ai, thậm chí chưa từng có xung đột lợi ích với ai vẫn sẽ bị dính líu, chỉ vì tổn thương tỷ, từ đó bọn họ đạt được điều mà bọn họ muốn. Không nhất định vì lợi ích, đôi khi chỉ là khoái cảm và cảm giác thành tựu, hoặc là không có bất kỳ nguyên nhân gì...”
“Thì ra thế giới loài người là như thế này...” Bách Lý Khởi Mộng nghe xong nỉ non một lần.
Nàng đã từng cố gắng hòa nhập với loài người nhưng điều nàng nhìn thấy xấu xí nhất cũng chỉ là có người dòm ngó đến linh khí của nàng, những thứ còn lại đều đẹp đẽ và thuần túy. Mặc dù mấy năm nay đi theo Trọng Nghiêu Phàm nàng cũng gặp được không ít người có ngôn từ muốn gây chuyện thậm chí nhục nhã, nhưng đều không ác như vậy. Trọng Nghiêu Phàm cũng không để nàng tiếp xúc trực tiếp với sự đen tối nơi thế gian, nàng chìm đắm trong hạnh phúc suýt nữa đã quên những người đã từng vì muốn có được linh căn của nàng mà không từ thủ đoạn.
"Hối hận không?" Dạ Dao Quang thấp giọng hỏi.
Bách Lý Khởi Mộng lắc đầu: "Ta không hối hận, chỉ tự trách thôi, ta không học được nhiều."
Càng nhiều nhân tính mới không bảo vệ mình cẩn thận, bảo vệ cốt nhục của nàng.
“Nếu đã không hối hận thì phải học được kiên cường.” Dạ Dao Quang nói.
"Ta biết rồi." Ánh mắt Bách Lý Khởi Mộng trở nên kiên định, nàng cũng không cho rằng nàng mất đi linh khí, bị người hãm hại thì đã cảm thấy bất lực. Thế gian này nhiều cô gái như vậy, các nàng ấy sinh ra là người bình thường, cũng có thể là người xuất sắc, nàng cũng có thể.
"Tiểu Khu."
"Sắc trời cũng không sớm, Vân Thư, chúng ta về nhà đi." Văn Du nhìn về phía La Bái Hạm, duỗi tay cầm tay nàng rồi hai người chào từ biệt Dạ Dao Quang và Lục Vĩnh Điềm.
"Cậu không đi tìm Nghiên nhi hả?" Đến khi hai vợ chồng Văn Du đi rồi, Dạ Dao Quang ngồi dưới hành lang liếc mắt nhìn Lục Vĩnh Điềm.
Vậy mà Lục Vĩnh Điềm lại không tránh ánh mắt của Dạ Dao Quang, cũng buồn bực ngồi xuống hành lang cách Dạ Dao Quang một khoảng.
Dạ Dao Quang lập tức tò mò, nếu là bệ hạ ban hôn, vì sao Lục gia đến bây giờ cũng chưa từng đến Trác gia cầu hôn, cô ngồi thẳng người: “Cậu và Nghiên nhi sao vậy?”
"Ta cũng không biết..." Ánh mắt Lục Vĩnh Điềm mờ mịt:
“Không biết nên đối mặt với nàng ấy thế nào.”
Dạ Dao Quang nhíu mày, thật vất vả mới tu thành chính quả, sao bây giờ lại buồn bực. Cô há miệng ra định nói bỗng dừng lại, vì cô cảm giác được có người tới gần, thả thần thức ra mới biết được đó là Trác Mẫn Nghiên. Cô quay đầu nhìn Lục Vĩnh Điềm bên cạnh, lời muốn hỏi ra đến miệng lại nuốt xuống.
Nhưng Dạ Dao Quang không hỏi, Lục Vĩnh Điềm lại như bực bội đã lâu, hắn cần nói hết:
“Trên người ta và Nghiên nhi gánh hai mạng người, từ Khổng thị đến... Minh Quang... Nếu không phải vì ta, Khổng thị sẽ không chịu được nhục mà tự sát, nếu không vì ta mà bôn ba, Minh Quang cũng sẽ không mất mạng. Nếu ta không quen biết nàng ấy, có phải lúc này ta và nàng ấy đã mỗi người một ngả kết hôn, trải qua những ngày bình thường không liên quan gì đến nhau. Nàng ấy không khóc, ta không mệt, chúng ta cũng sẽ không hai chết hai mạng người, một người trong đó còn là bạn chí cốt của ta.”