Quái Phi Thiên Hạ

Chương 775 : Không phụ sự hy sinh

Ngày đăng: 11:25 30/04/20


Cảm giác được Trác Mẫn Nghiên khóc một cách đè nén, mắt Dạ Dao Quang chợt lạnh, cô nhìn Lục Vĩnh Điềm: “Cho nên cậu hối hận rồi?”



“Đúng vậy, ta hối hận rồi.” Lục Vĩnh Điềm rất dứt khoát thừa nhận.



“Cậu!” 



“Tiểu Khu, ngày đó ở đảo Bồng Lai, vì sao cậu lại chọn lấy linh hồn tế trời?” Không đợi Dạ Dao Quang quát lớn, Lục Vĩnh Điềm đã cứng cổ hỏi ngược lại.



Dạ Dao Quang nhất thời nghẹn lời, cô không biết nên trả lời vấn đề này thế nào.



Cô không trả lời, Lục Vĩnh Điềm thay cô trả lời: “Vì cậu biết chuyện của cậu phải trả một cái giá thê thảm, sinh linh đảo Bồng Lai và sống chết của Thiên Cơ chân quân, những thứ này quá nặng. Vì vậy cậu thà chọn dùng cái chết của mình để thành toàn hết thảy, mặc dù biết rõ Doãn Hòa sẽ vì vậy mà đau lòng, chúng ta cũng sẽ đau khổ, không phải cậu vẫn lựa chọn làm vậy sao?” 



“Cậu đã trở nên thông minh rồi.” Dạ Dao Quang vẫn cho là Lục Vĩnh Điềm biết không nghĩ ra.



“Chỉ tiếc cái giá của sự thông minh này quá lớn.” Lục Vĩnh Điềm cười thảm nói:



“Nếu ta sớm thông minh hơn một chút, nếu ta sớm biết hành vi kia của ta sẽ tạo thành sự nhục nhã lớn như vậy cho một cô gái, đến mức không thể không lấy cái chết để làm rõ ý chí, ta sẽ chọn cưới nàng ấy. Ta cưới nàng ấy rồi, bệ hạ sẽ dẹp chuyện này đi vì Tiêu Sĩ Duệ, ta có thể mang theo nàng ấy rời xa Đế đô, tự tay chặt đứt cái gọi là tình cảm nam nữ, đợi đến khi ta buông bỏ chuyện này rồi lại về đối mặt. Sẽ không có cái chết của nàng ấy, càng không có cái chết của Minh Quang... Giờ ta mới hiểu vì sao lúc đó cậu lại lựa chọn một cách kiên quyết như vậy. Thì ra sinh mạng và hạnh phúc của mình còn phải gánh vác cả tính mạng của người bạn chí cốt lại đau đến vậy. Ta lại không dám để lộ ra trước mặt nàng ấy, vì nàng ấy không làm gì sai. Mỗi lần gặp mặt nàng ấy ta đều nhẫn nại, chỉ sợ bản thân không nhịn được mà làm tổn thương nàng ấy, vì vậy bây giờ ta càng sợ gặp mặt nàng ấy. Tiểu Khu, tình cảm của ta đối với nàng ấy sâu đậm bao nhiêu thì trong lòng ta đau bấy nhiêu. Nếu ngày đó cậu chờ Thiên Cơ chân quân đến cứu cậu, Thiên Cơ chân quân làm thật nên vì vậy mà chết, cậu có sống trong đau khổ giày vò không? Mà nhìn thấy Doãn Hòa tự trách trong khi cậu đang đau khổ, có thể còn giày vò hơn cậu.” 
Dạ Dao Quang nói xong liền xoay người rời đi, chỉ để lại cho hai người đờ đẫn ngồi dưới hành lang gấp khúc một chiếc bóng bị ánh đèn kéo dài.



Dạ Dao Quang gần như chạy vội khỏi phủ Vĩnh Phúc Hầu, cô một mình chui vào một rừng cây hoàn toàn trống trải, cô ngước nhìn ánh trăng nhàn nhạt: “Trạm ca, chàng ở đâu, muội rất nhớ chàng, chàng mau trở lại đi.”



Mà Ôn Đình Trạm ở Cửu Mạch tông nơi xa, tối nay đã hoàn toàn thoát khỏi trang phục xác ướp, mỗi khối da thịt trên người cậu đều khôi phục hoàn mỹ không tì vết. 



“So với ta dự đoán thì khôi phục tốt hơn và nhanh hơn.” Mạch Khâm thở dài nói:



“Da thịt trên mặt đệ đã có thể ra sáng, da thịt trên người thì trong vòng một tháng không nên ra ngoài nắng, ngày thường mặc quần áo thì không có gì đáng ngại, đệ có thể trở về rồi.”



“Nên về rồi, hình như ta nghe thấy nỗi nhớ của Dao Dao.” Ôn Đình Trạm mặc thêm quần áo, khóe môi toát ra nụ cười nhạt yếu ớt, đôi mắt đen nhánh tràn đầy nhung nhớ và nhu tình. 



“Hôm nay mới là ngày hai mươi tháng một, còn kịp...”



Thi Hội vào ngày chín tháng hai, vừa hay cậu có thể đến kịp. Nếu đã chia lìa ba năm, vậy thì cậu muốn dùng cách thức rung động nhất xuất hiện trước mặt cô, để cô trở thành người hạnh phúc và vui vẻ mà tất cả cô gái trên thế giới này đều chỉ có thể hâm mộ.