Quái Phi Thiên Hạ
Chương 815 : Bo bo giữ mình
Ngày đăng: 11:26 30/04/20
Nghe xong lời của Mộng Tầm, tâm trạng Dạ Dao Quang có chút phức tạp. Cô có chút kính trọng đối với Mộng Tầm, chỉ dựa vào một tia linh hồn nhỏ bé có thể chiến thắng được yêu vật, cuối cùng còn thôn tính yêu vật kia, chuyển yêu trọng sinh. Dạ Dao Quang bất đắc dĩ thở dài nói thêm một câu: “Bây giờ cô đã là yêu…”
Hai hàng mi của Mộng Tầm khẽ run rẩy, nàng gật đầu đáp: “Đúng vậy, bây giờ ta là yêu, nhưng đây cũng không phải điều ta mong muốn, lẽ nào ta chỉ muốn sống cũng là sai sao, dù sao đó cũng là biện pháp duy nhất.”
“Cô không sai.” Dạ Dao Quang thở dài:
“Thậm chí cô còn là người bị hại, nhưng trên thế gian này có một số việc không thể phân biệt rõ đúng sai.”
“Cho nên Dạ cô nương muốn thay trời hành đạo, thu phục ta sao?” Mộng Tầm bình tĩnh nhìn Dạ Dao Quang.
Nói xong, Dạ Dao Quang chỉ đứng dậy rời khỏi Cô phủ. Hiện tại trong lòng cô rất buồn bực, chỉ trách ông trời để cho cô gặp gỡ Mộng Tầm mà thôi. Nguyên tắc của cô không cho phép cô không phân biệt phải trái thu phục Mộng Tầm, hơn nữa Mộng Tầm và Cô Mông cũng không có ý định rời khỏi quê hương bọn họ để ẩn cư nơi núi rừng, có lẽ những nơi hoang dã như vậy sợ rằng còn không an toàn bằng huyện Trường Thanh. Cô Mông cũng chỉ là một người phàm, trong rừng có rất nhiều nguy cơ, lại không thể bắt hắn cả ngày chỉ ở trong phòng được…
Cô còn nghĩ tới gương mặt của Cô Mông, thiện ác liên tục thay đổi sợ rằng có liên quan đến Mộng Tầm, nếu Mộng Tầm bị tiêu diệt, Cô Mông sẽ trở thành người như nào Dạ Dao Quang cũng không đoán trước được. Vì vậy nếu để cho Cô Mông trở thành kẻ ác thì tội nghiệt đó Dạ Dao Quang cũng phải gánh chịu.
Đến khi Dạ Dao Quang trở lại nha phủ, Tần Đôn và Đường thị đều đang sốt ruột chờ đợi, Dạ Dao Quang chỉ kịp uống một ngụm nước, bọn họ đã không nhịn được lên tiếng hỏi: “Tiểu Khu, tẩu…”
“Nàng là yêu.” Dạ Dao Quang bình thản nói:
Nghe được lời của Đường thị, Tần Đôn lại có chút phản ứng: “Tiểu Khu, không phải cậu nói người và yêu khác nhau, nếu ở cùng nhau lâu dài sẽ bị yêu khí gây thương tổn sao? Vậy Trường Vũ, cậu có biện pháp gì…”
“Mỗi người đều phải trả giá vì lựa chọn của mình.” Không đợi Tần Đôn nói xong, Dạ Dao Quang đã phủ định:
“Tuy ta nói vậy có chút vô tình, nhưng nếu Cô Mông sợ Mộng Tầm ảnh hưởng đến tuổi thọ của hắn thì hắn đã sớm vứt bỏ Mộng Tầm, bây giờ hắn làm vậy chính là thể hiện nghĩa khí nam nhi của hắn. Ta không thể vì hắn trọng tình trọng nghĩa mà thay hắn gánh vác tội danh nghịch thiên cải mệnh được.”
“Nghịch thiên cải mệnh?” Tần Đôn và Đường thị liếc nhìn nhau, lắp bắp nói:
“Tội danh lớn như vậy…”
“Tần Đôn, ta đã nói rồi, người tu luyện đầu tiên Mộng Tầm gặp không phải ta, tất nhiên đối phương cũng giống ta lựa chọn buông tha cho Mộng Tầm, hơn nữa còn tặng bảo vật cho nàng, nói rõ rằng đối phương bất kể là tu vi hay đức hạnh đều cao hơn ta. Nếu đã như vậy sao hắn lại không biết hậu quả của việc Cô Mông và Mộng Tầm ở bên nhau đây? Nhưng vì sao hắn không sớm nhắc nhở bọn họ? Ngay cả bảo vật quý trọng như vậy hắn cũng có thể đưa ra thì sao lại không giúp đỡ Cô Mông?”
Dạ Dao Quang hỏi lại, cô không trách Tần Đôn, dù sao Tần Đôn cũng biết phân biệt nặng nhẹ, chỉ là xuất phát từ tình bạn giữa hắn và Cô Mông nên mới muốn hỏi thêm một chút mà thôi.
“Ta biết trong lòng cậu khổ sở, bọn họ là bạn bè của cậu, cậu vì bọn họ gặp chuyện bất bình mà tức giận, nhưng lại chỉ có thể nhìn bọn họ bất chấp thương tổn để ở bên nhau. Tần Đôn, thế gian này có rất nhiều chuyện, rất nhiều người chúng ta chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn, bởi vì chúng ta cũng chỉ là người phàm, không phải thần thánh…”